Anh tỏ vẻ dửng dưng như không, chỉnh lại ống tay áo của mình như thường ngày, động tác ưu nhã, tản mát ra hơi thở cấm dục, nhưng lại quyến rũ đến mức làm người không dời mắt đi được, anh cúi đầu nhìn cô, nói: “Anh đi trước đây, em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Lúc này, Úc Tiểu Noãn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cô ngước mắt lên nhìn bóng lưng của người đàn ông sắp rời đi mất, trong trí nhớ của cô, có rất nhiều lần cô nhìn bóng lưng của anh như thế này.
Rõ ràng chỉ là khoảng cách ngắn ngủi, như thể vươn tay ra là có thể chạm được vào, nhưng… lại như xa tận chân trời không thể với tới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây