Ầm!
Trong nháy mắt, khí tức không thể tưởng tượng nổi bộc phát ra.
Lực lượng khí huyết kinh khủng mà kinh người, giống như một tòa Thái Cổ Thần Sơn, ầm ầm trấn áp trên đỉnh đầu Diệp Hàn.
Lục Đạo chi tranh, trong quá trình này đương nhiên không thể ra tay đại chiến lẫn nhau, bằng không vậy thì không có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng trong nháy mắt này Phong Vô Lượng vẫn ra tay.
Hắn không hề dẫn động nguyên lực trấn áp Diệp Hàn, cũng không hề có bất kỳ vũ kỹ nào bộc phát.
Loại khí huyết chi lực thuần túy này khóa chặt Diệp Hàn, áp chế xuống, theo lý mà nói cũng không phải là thứ Diệp Hàn có thể thừa nhận.
Nếu như nghiêm túc mà nói, việc này cũng không tính là phá hư quy củ Lục Đạo chi tranh, phải không?
Trên dưới sáu ngàn tầng Phù Đồ Thiên Thê, kim quang của Nhân Long Chi Thể cùng khí huyết thần quang của Phong Vô Lượng giao thoa, bao phủ từng tầng thang trời.
Bản thể của Diệp Hàn, bị bao phủ ở trung tâm.
Võ ý vô song, quán xuyên thiên địa!
Tuy Phong Vô Lượng chưa chân chính động thủ, nhưng giờ khắc này, toàn bộ Phù Đồ Thiên Thê như biến thành lĩnh vực của hắn.
Đứng vững trong lĩnh vực, Phong Vô Lượng tiên thiên bất bại, vô địch thiên hạ, bất kỳ kẻ nào, đều bị lực lượng lĩnh vực vây khốn, không cách nào ngẩng đầu.
Khí huyết hóa thành một dòng nước lũ cuồn cuộn, trong vô hình trùng kích vào bản thể Diệp Hàn.
Trong mơ hồ, từ xa nhìn lại, giống như một tôn long ảnh huyết sắc xuyên thẳng xuống, há miệng hướng về phía Diệp Hàn thôn phệ.
- Hỗn trướng!
Trong quảng trường Thư Viện, Lý Phù Đồ đột nhiên giậm chân.
Lúc hắn muốn đứng dậy, Sở Thiên Tâm bên cạnh lắc đầu, ấn vai Lý Phù Đồ xuống.
- Nhân Long Chi Thể bộc phát, khí huyết áp chế, võ đạo ý chí áp chế, cũng không tính là phá hư quy củ.
Sở Thiên Tâm nói.
Trên thang trời, thân thể Diệp Hàn lung lay trong gió bão.
Từng đợt sóng khí huyết không ngừng ập xuống, đánh thẳng vào bản thể Diệp Hàn.
Thân thể Diệp Hàn, đang không ngừng run rẩy.
Giống như sắp sụp đổ, không chịu nổi áp lực thuộc về Phong Vô Lượng, sắp từ trên thang trời hơn năm ngàn tầng rơi xuống.
- Ngươi đang kiên trì cái gì?
Phong Vô Lượng lạnh nhạt mở miệng, vẻ kiêu ngạo trong mắt không hề che giấu.
Diệp Hàn loại tiểu nhân vật này, đổi lại ngày thường, ngay cả tư cách nói chuyện với hắn cũng không có.
Giờ phút này Diệp Hàn ở nơi đó khổ sở kiên trì, trong mắt Phong Vô Lượng, không có chút ý nghĩa nào.
- Nếu Lý Phù Đồ không cam tâm, vậy ta sẽ để cho Nhân Gian Đạo các ngươi triệt để thất bại!
Hai mươi hơi thở trôi qua, Phong Vô Lượng dường như đã mất đi kiên nhẫn.
Thân thể hắn đột nhiên chấn động, trong lúc hô hấp, liền thấy một đạo khí mang màu vàng nhạt phóng lên trời.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Phong Vô Lượng như ngưng tụ ra một hư ảnh long ảnh màu vàng nhạt, hung lệ vô cùng, mang theo một cỗ khí thế thôn phệ tất cả, hủy diệt tất cả lao xuống.
Long trảo nâng lên, hung hăng chụp xuống bản thể Diệp Hàn.
Võ đạo ý chí ngưng tụ trong khí huyết bản nguyên, diễn hóa ra một kích như thế.
Không phải là võ kỹ, nhưng so với bất kỳ võ kỹ nào đều đáng sợ hơn.
Một kích này, Diệp Hàn sẽ bị đánh cho thành kẻ ngốc, ý chí của hắn sẽ bị trực tiếp đánh tan.
Ầm!
Nơi Diệp Hàn đứng, bị kim quang vô tận bao phủ.
Long ảnh kia mang theo uy thế ngập trời xông vào trong cơ thể Diệp Hàn.
- Cần gì phải như vậy?
Phong Vô Lượng hừ lạnh.
Một kích trấn áp Diệp Hàn này, hắn không hề có vẻ đắc ý.
Thậm chí, đây là sỉ nhục.
Cường đại như hắn, vậy mà phải dẫn động võ đạo ý chí để trấn áp loại tiểu nhân vật Khí Bạo cảnh như Diệp Hàn.
Truyền ra ngoài, đây không phải là giai thoại, trong mắt Phong Vô Lượng, đây ngược lại là vết nhơ của hắn.
Chỉ có thể trách Diệp Hàn không biết sống chết, không thấy rõ sự chênh lệch.
Ầm ầm, trong cơ thể Diệp Hàn, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ.
Ngay sau đó, kim quang cường đại trong nháy mắt bộc phát, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, giống như một cái miệng lớn thần bí sinh ra từ hư không.
Cái miệng lớn mở ra, chỉ trong một ngụm, liền trực tiếp nuốt hết tất cả nguyên khí trong thiên địa xung quanh Diệp Hàn, nuốt hết tất cả khí huyết thần quang mà Phong Vô Lượng tản ra.
Ngay sau đó, ở trung tâm vòng xoáy, xuất hiện một long trảo màu vàng kim.
Long trảo khí thế hùng hậu, thuần túy tới cực điểm, mang theo uy thế kinh thiên nghịch phạt mà lên.
Trong một phần ngàn khoảnh khắc, Phong Vô Lượng không thể né tránh, bị long trảo này hung hăng đánh trúng ngực.
- Phụt...
Một ngụm máu tươi bắn ra.
Chỉ thấy thân thể Phong Vô Lượng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, khí tức suy yếu tới cực điểm.
Chịu đựng một kích của long trảo, ánh mắt Phong Vô Lượng tan rã, khí tức hỗn loạn, khí huyết và nguyên lực trong cơ thể giống như bắt đầu bạo động, sắp tẩu hỏa nhập ma.
Thân thể hắn, không cách nào khống chế được nữa.
Cùng với áp lực trong Phù Đồ Thiên Thê lần nữa phủ xuống, Phong Vô Lượng rên rỉ, trực tiếp từ sáu ngàn tầng thang trời rơi xuống.
Dưới thang trời, vị trưởng lão Thư Viện kia cau mày, nguyên lực tuôn trào.
Một bước đạp không mà lên, ở giữa không trung tiếp được Phong Vô Lượng, sau đó chậm rãi hạ xuống.
- Ngu xuẩn!
Trên mặt Diệp Hàn hiện lên một tia giễu cợt:
- Sao phải tự chuốc lấy nhục nhã?
Chỉ là Nhân Long Chi Thể, thể chất yếu nhất, rác rưởi nhất trong vạn loại Long Thể.
Thật sự cho rằng thể chất của mình vô song sao?
Vậy mà lại muốn mượn khí huyết của Nhân Long Chi Thể, cùng với võ đạo chân ý của bản thân để trấn áp ta.
Thật sự là không biết sống chết.
Diệp Hàn vừa rồi, quả thực đang liều mạng kiên trì.
Hắn đang kiên trì không để cho thể chất bản nguyên của mình bộc phát, không để cho hai khối long cốt trong cơ thể mình bộc phát, đi nuốt Nhân Long Chi Thể của Phong Vô Lượng mà thôi.
Liếc mắt nhìn sáu ngàn tầng thang trời, Diệp Hàn cũng không tiếp tục leo lên nữa, mà xoay người đi xuống.
Lục Đạo chi tranh hôm nay, xem như kết thúc rồi chứ?
Dựa theo thành tích, vòng thứ nhất xếp cuối, chỉ có một điểm tích lũy.
Vòng thứ hai, chỉ đứng sau Phong Vô Lượng, điểm tích lũy thứ hai chính là năm điểm.
Sáu điểm tích lũy này, đã hoàn toàn vượt qua truyền nhân Tu La Đạo... Hạ Băng Viêm cùng truyền nhân Quỷ Thần Đạo... Diệp Vân Phi.
Trong quảng trường Thư Viện, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn sáng trên trời, nhìn Diệp Hàn bình tĩnh đi xuống thang trời.
Mỗi người, đều như đang nằm mơ!
Tất cả những chuyện này đều là giả dối, không chân thực, Diệp Hàn làm sao có thể leo lên Phù Đồ Thiên Thê năm ngàn chín trăm chín mươi chín tầng?
Cho dù có Nhân Hoàng Bá Thể, cũng không đến mức khoa trương như vậy mới đúng.
Theo cảnh giới mà nói, Diệp Hàn chỉ có thực lực Khí Huyết Bạo, cho dù là vận dụng nguyên lực, muốn leo lên độ cao đó cũng là chuyện gần như không thể, huống chi là chỉ mượn nhờ lực lượng thân thể.
Lúc Diệp Hàn đi xuống thang trời, Phong Vô Lượng bởi vì khí huyết phản phệ mà bị trọng thương, đã được đưa đi chữa thương.
Hạ Băng Viêm, Lịch Thiên Tuyệt, Vương Phá, Diệp Vân Phi bốn người ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào hắn.
Mỗi người đều đang quan sát, đang cảm nhận, muốn điều tra ra tất cả bí mật của Diệp Hàn.
Đáng tiếc, mặc cho bọn họ điều tra thế nào, Diệp Hàn vẫn chỉ là một võ giả Khí Huyết Bạo bình thường, không có gì đặc biệt, càng không thể có bất kỳ thể chất đặc thù cường đại nào.
Kể cả Nhân Hoàng Bá Thể mà Diệp Hàn thể hiện trước đó, dường như cũng là giả, giờ phút này không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Nói cách khác...
Thật sự là Đạo Chủ Nhân Gian... Lý Phù Đồ âm thầm ra tay sao?
minh văn Truyền Tống Trận mở ra, mấy người Diệp Hàn rất nhanh đã được đưa về quảng trường Thư Viện.
- Ta tuyên bố, Lục Đạo Chi Tranh đến đây là kết thúc!
- Xếp hạng cuối cùng, Thiên Thần Đạo đứng thứ nhất, Yêu Hoàng Đạo đứng thứ hai, Địa Ngục Đạo đứng thứ ba, Nhân Gian Đạo đứng thứ tư, Quỷ Thần Đạo đứng thứ năm, Tu La Đạo đứng thứ sáu.
Trước mặt Diệp Hàn, thanh âm của vị trưởng lão Thư Viện kia vang vọng, dưới sự gia trì của nguyên lực, vang vọng khắp trời đất, truyền vào tai mỗi người.
- Chậm đã!
Đột nhiên, một thanh âm già nua truyền đến.