Ánh mắt Vạn Tượng Địa ngưng tụ trên người Diệp Hàn.
Ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, trong đó xen lẫn một tia khí tức gần như Võ Đạo Chân Ý, nhiếp nhân tâm phách .
Nhìn chằm chằm Diệp Hàn một lát, Vạn Tượng Địa liền mở miệng:
- Dùng nắm đấm của ngươi, công kích ta!
- Được!
Diệp Hàn thản nhiên gật đầu.
Hữu quyền phá không, oanh ra một kích.
Hai tay Vạn Tượng Địa đưa ra phía trước, trong nháy mắt ngăn cản nắm đấm của Diệp Hàn.
- Không có vấn đề, Thần Khiếu Biến!
Mấy võ giả Hư Không Biến bên cạnh Vạn Tượng Địa lập tức gật đầu.
Giờ khắc này Diệp Hàn xuất thủ, bọn họ có thể cảm ứng được khiếu huyệt, huyết nhục, xương cốt của Diệp Hàn biến hóa.
Võ giả Kim Cương Biến, Tam Nguyên hợp nhất, tinh khí thần hòa làm một thể.
Có phải là Kim Cương Biến hay không, võ giả khi xuất thủ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
- Không được!
Vạn Tượng Địa nhíu mày.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Hàn, lông mày cau lại.
- Làm sao vậy?
Một võ giả Hư Không Biến bên cạnh lên tiếng:
- Khí tức của hắn không sai.
- Lấy ra không gian giới chỉ của ngươi, để cho chúng ta xem một chút.
Vạn Tượng Địa lại không đồng ý, mà là lạnh lùng nhìn Diệp Hàn.
Ánh mắt Diệp Hàn lạnh lẽo, lông mày lập tức nhíu lại:
- Ngươi đây là ý gì? Muốn gây sự với Nhiếp Viễn ta sao?
Diệp Hàn tự xưng Nhiếp Viễn!
Nhìn chằm chằm Vạn Tượng Địa, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Hàn không muốn giao ra không gian giới chỉ.
- Vạn Tượng Địa, vị Nhiếp Viễn huynh đài này, chính là người đầu tiên đề nghị mọi người kiểm tra không gian giới chỉ, ngươi làm như vậy có phần quá đáng.
Trong đám người, lần lượt có người lên tiếng bênh vực Diệp Hàn.
Nhìn đám cao thủ Hư Không Biến như Vạn Tượng Địa đứng ở phía trước vênh váo tự đắc, ra vẻ ta đây, loại thái độ này khiến rất nhiều người khó chịu.
Hiện tại bị hỏi đến là “Nhiếp Viễn, vậy lát nữa nếu như đến phiên mình thì sao?
Mở không gian giới chỉ ra trước mặt mọi người, để bí mật của mình bại lộ trước mặt tất cả mọi người?
Nói một cách công bằng, không ai muốn làm như vậy.
Rất nhiều tiếng nói vang lên, Vạn Tượng Địa cũng không để ý, mà thản nhiên nhìn Diệp Hàn:
- Cảnh giới của ngươi, khiến cho ta cảm ứng không chính xác, vẫn nên lấy không gian giới chỉ ra để ta xem xét một phen, nếu có mạo phạm mong hãy thứ lỗi.
Vạn Tượng Địa nói lời này, rất nhiều người lập tức im bặt.
Sắc mặt phẫn nộ của Diệp Hàn cũng dịu đi đôi chút, tựa hồ lúc này mới hài lòng hơn.
Không gian giới chỉ trong tay lập tức được lấy ra.
Bên trong giới chỉ, chỉ có mấy chục viên Nhân Long Đan, còn có một ít đan dược Địa cấp, Thiên cấp.
Đều là lần trước Diệp Hàn ở Tụ Bảo Đại Điện của Luân Hồi Thư Viện mua cho Nhân Gian Đạo, sau đó tùy tiện giữ lại một ít.
Ngoài ra, không còn vật gì khác!
- Được rồi, cất đi.
Lúc này thần sắc Vạn Tượng Địa mới hòa hoãn hơn, phất tay về phía Diệp Hàn.
Diệp Hàn thu hồi giới chỉ, sắc mặt có chút khó coi lui về phía sau đám người.
- Huynh đài, tình huống đặc biệt, mong ngươi thông cảm.
Bên cạnh Vạn Tượng Địa, một Hư Không Biến cười nhạt nói với Diệp Hàn, tựa hồ đang an ủi.
Diệp Hàn không đáp lại, mà thu liễm khí tức, trực tiếp đi về phía lối ra Võ Mộ.
Rất nhiều ánh mắt ngưng tụ trên người Diệp Hàn, đều giống như muốn nhìn thấu hắn.
Diệp Hàn không thèm để ý, rất nhanh đã đi tới trước mặt Huyền Vô Sách cùng một đám cao thủ Thiên Ngoại Lâu.
- Huyền lão, đi thôi!
Diệp Hàn chỉ nói bốn chữ.
- Ngươi là?
Huyền Vô Sách nghi hoặc nhìn Diệp Hàn.
- Nếu không đi, có thể sẽ bị nhận ra, ta là Diệp Hàn.
Diệp Hàn mở miệng, khí tức khôi phục một chút, khiến Huyền Vô Sách lập tức cảm ứng được.
Những kẻ tiến vào Võ Mộ, rất nhiều đều là do trưởng bối mang đến, nơi đây tụ tập một đám lão quái vật bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Tuy Diệp Hàn kiêu ngạo, nhưng đầu óc không hề ngu ngốc, không muốn thân phận bại lộ, bị một đám lão quái vật vây giết ở chỗ này.
- Chúng ta đi!
Huyền Vô Sách vung tay lên, trực tiếp mang theo Diệp Hàn cùng các cao thủ Thiên Ngoại Lâu khác rời đi.
Khi cả đám người đi tới một vùng đất hoang vu không người, Diệp Hàn đã khôi phục dung mạo.
- Diệp Hàn, xem ra ngươi chắc chắn đã có được Vạn Pháp Dung Lô rồi?
Huyền Vô Sách mở miệng:
- Có phải đã gặp phải phiền phức gì không?
- Không có phiền phức.
Diệp Hàn híp mắt, trực tiếp lấy ra một cái rương.
Một chiếc chìa khóa, cũng xuất hiện trong tay, Diệp Hàn chuẩn bị mở nó ra.
- Đây là thứ gì?
Huyền Vô Sách nhìn chằm chằm vào cái rương.
- Di vật của Thiên Huyễn Tông!
Diệp Hàn nói xong, trực tiếp mở nắp rương.
Trong nháy mắt mở ra, một vùng sáng chói chiếu rọi ra.
Bên trong rương, vậy mà chất đầy đan dược.
Kim quang lấp lánh, ẩn chứa mùi thơm nồng đậm.
- Đan dược Địa cấp hạ phẩm, Linh Chi Luyện Thể Đan?
Huyền Vô Sách không khỏi thất thanh:
- Nhiều như vậy, ít nhất có năm ngàn viên.
Lúc này, Diệp Hàn đã lấy ra cái rương thứ hai.
Bên trong rương thứ hai cũng là đan dược, phẩm chất không kém Linh Chi Luyện Thể Đan, cũng là đan dược vô cùng trân quý, giá trị phi phàm.
Cái rương thứ ba được mở ra, bên trong cái rương này lại cất giữ mười bộ điển tịch cổ xưa.
Diệp Hàn tùy tiện lật ra một bộ trong đó, liền phát hiện đây là một loại võ kỹ chưởng pháp, đạt đến Huyền cấp thượng phẩm.
Cái rương thứ tư được mở ra, bên trong bày ra một bộ công pháp tên Cửu Chuyển Chiến Thể Quyết.
- Công pháp Thiên cấp hạ phẩm?
Đến đây, Diệp Hàn rốt cục hít sâu một hơi, nội tâm không còn bình tĩnh.
Công pháp Thiên cấp hạ phẩm, ở Thái Hư Cổ Vực ngoại trừ bảy đại thế lực mạnh nhất như Luân Hồi Thư Viện, bất kỳ thế lực nào khác đều sẽ coi nó là chí bảo.
Rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Lâu, tận mắt chứng kiến cảnh này, tất cả đều trợn tròn mắt.
- Thiên Huyễn Tông rốt cuộc còn để lại bao nhiêu thứ tốt, một mình ngươi lại có thể lấy được nhiều như vậy?
Huyền Vô Sách không nhịn được hỏi.
- Một trăm lẻ tám cái rương!
Diệp Hàn sờ sờ mũi:
- Đều ở trong tay ta.
Từng cái rương mới tinh tiếp tục được Diệp Hàn mở ra, bảo vật bên trong mỗi cái rương đều khác nhau.
Có là đan dược, có là linh dịch đỉnh cấp, có là đại dược được niêm phong nhiều năm, cũng có võ kỹ, công pháp, bí thuật các loại.
Diệp Hàn có chút nôn nóng, lấy ra rất nhiều chìa khóa, mở ra toàn bộ những cái rương này.
Cho đến một khắc nào đó, khi một cái rương được mở ra, khí tức đan dược cuồn cuộn dường như muốn hóa thành thực chất, tản ra khắp nơi.
Bên trong cái rương này, vậy mà chứa đựng hơn trăm viên đại đan Thiên cấp: Thiên Cương Luyện Thần Đan.
- Thiên Cương Luyện Thần Đan, một viên đan dược này ít nhất có giá trị ba vạn viên Nhân Long Đan, không, ít nhất năm vạn viên.
Huyền Vô Sách hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng tụ trên những viên đan dược này.
- Thiên Cương Luyện Thần Đan, đại đan Thiên cấp, sau khi võ giả nuốt vào có thể tăng cường hồn phách, từ đó khiến cho hy vọng đột phá cảnh giới Tiên Thiên tăng lên rất nhiều, đây là loại đan dược hữu giá vô thị, trong Thái Hư Cổ Vực không ai có thể luyện chế.
Huyền Vô Sách chủ động mở miệng, giải thích cho Diệp Hàn sự phi phàm của loại đan dược này.
Tiếp theo, càng nhiều rương được mở ra, các loại chiến giáp, vũ khí trân quý hiện ra.
Về cơ bản những thứ được Thiên Huyễn Tông cất giữ, kém nhất cũng là bảo vật Huyền cấp thượng phẩm, Địa cấp, thậm chí có những thứ đạt tới Thiên cấp.
Nhân, Huyền, Địa, Thiên!
Bất kể là đan dược bảo vật hay là công pháp võ kỹ gì khác, có thể đạt tới Thiên cấp, về cơ bản đã không thể dùng lẽ thường để đánh giá giá trị của nó, nếu đem ra đấu giá, giá cả có thể tăng gấp mười, gấp trăm lần.
Diệp Hàn mất hơn một canh giờ, rốt cục mở ra năm mươi tư cái rương.
Thu hoạch chuyến này, quả thực có thể khiến bất kỳ ai cũng phải phát cuồng.
Những kẻ tiến vào Võ Mộ kia, e rằng bây giờ vẫn đang khổ sở chờ đợi, tìm kiếm tung tích của Diệp Hàn.
Nào biết Diệp Hàn lúc này đã ở chỗ này mở rương mở đến mỏi tay.
- Đáng tiếc, ta không có được những chiếc chìa khóa khác, những cái rương còn lại không mở được.
Diệp Hàn nhíu mày.
Vạn Pháp Dung Lô!
Bảo vật mấu chốt nhất này còn chưa xuất hiện, không biết được cất giấu trong rương nào?
- Tiền bối, có cách nào khác để mở những chiếc rương này không?
Diệp Hàn nhìn Huyền Vô Sách với vẻ mong đợi.