Nồng đậm địch ý từ trong cơ thể Diệp Hàn bộc phát ra, giống như hồng thủy.
Ánh mắt hắn khóa chặt vào bốn tên võ thị kia, trong lúc vô tình, nguyên lực và khí huyết toàn thân bắt đầu sôi trào.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Hàn, Huyền Vô Sách lắc đầu:
- Đừng xung động, tiến vào Võ Mộ mới là con đường đúng đắn.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Diệp Hàn bình tĩnh trở lại, nhìn Huyền Vô Sách một cái:
- Huyền lão đừng lo lắng, ta nhất định có thể đoạt được Vạn Pháp Dung Lô.
Vừa nói, Diệp Hàn vừa thu liễm khí tức, cả người ung dung, điềm tĩnh, rơi vào trạng thái yên lặng.
Thời gian trôi qua!
Những kẻ được gọi là thiên tài từ khắp nơi đang không ngừng kéo đến.
Nam Man Thương Châu, chín vực rộng lớn vô biên, chỉ riêng Thái Hư Cổ Vực nhỏ bé nhất cũng có nhân vật như Phong Vô Lượng, chứ đừng nói đến những cổ vực khác.
Tám đại cổ vực còn lại đều có Vương tộc, Chiến tộc, thậm chí là Viễn Cổ Chư Tộc, thậm chí còn có Thánh Địa thần bí khó lường.
Thực sự là thiên tài vô số, cường giả vô số.
Theo thời gian mở ra Võ Mộ càng ngày càng gần, Diệp Hàn thậm chí phát hiện ra đã có mười ba tên thiên tài trẻ tuổi bước vào Hư Không Biến đến đây.
Tin tốt nhất là, những nhân vật vô địch nhất ở các đại cổ vực kia lần này đều không đến, bởi vì những thiên tài đó đều đã bước vào lĩnh vực Tiên Thiên, không thể tiến vào Võ Mộ này.
Điều này khiến Diệp Hàn có hy vọng rất lớn!
Trước tiên đoạt được Vạn Pháp Dung Lô, những thứ khác, đối với Diệp Hàn mà nói đều không còn chấp niệm.
Không có chấp niệm cũng sẽ không có áp lực, hắn có thể buông tay đánh cược một phen, thực sự xem thử đám thiên tài đến từ các đại cổ vực này mạnh đến mức nào.
Ầm ầm!
Không biết từ lúc nào, vách núi trước mặt bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.
Chỉ thấy trên bề mặt cánh cửa dưới vách núi, vô số tia sáng chợt tắt lịm, giống như phong ấn biến mất.
Ngay sau đó, cánh cửa hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Thiên, Huyễn!
Hai chữ lập lòe bất định, không ngừng chớp động bên trong cánh cửa, chiếu ra hai luồng thần quang.
Thần quang khuấy động, một tên thiên tài lập tức bước ra phía trước.
Hai luồng thần quang chiếu vào người này, ngay sau đó, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, thân ảnh hắn vặn vẹo, giống như dung nhập vào hư không trước mắt, biến mất không thấy tăm hơi.
- Nhanh lên!
Từng bóng người chen chúc lao về phía trước.
Vô số luồng khí cơ va chạm vào nhau trong nháy mắt, không ít kẻ có cảnh giới hơi yếu bị ép về phía sau.
Ở loại Võ Mộ chi địa này, kẻ nào bước vào trước thường sẽ thu được lợi ích to lớn, đây là điều ai cũng biết.
- Tất cả cút hết cho ta!
Một bóng người cực kỳ bá đạo xuất hiện, trong nháy mắt đã xông lên phía trước.
Một đám thiên tài trẻ tuổi gần như đều biến sắc, tất cả bị ép sang hai bên, trơ mắt nhìn kẻ kia xuất hiện trước Võ Mộ.
Hai luồng thần quang chiếu xuống, bao phủ người này.
Nhưng ngay sau đó lại xảy ra biến cố, bóng người cường hãn này kêu thảm một tiếng, trên ngực xuất hiện hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Cả người bay ngang ra ngoài, ngã xuống đất ở phía xa, sống chết không rõ.
- Bước vào Tiên Thiên mà muốn xông vào Võ Mộ này, chính là tự tìm đường chết.
Bên cạnh Diệp Hàn, Huyền Vô Sách bình tĩnh nói.
Thiên Huyễn Tông, ngày xưa cũng coi như là một đại tông môn tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Man Thương Châu, nếu Võ Mộ này là do Thiên Huyễn Tông để lại, vậy dĩ nhiên không thể dễ dàng bị người ta lấy được.
Thiên Huyễn Tông muốn mượn Võ Mộ này để tìm kiếm người thừa kế, chứ không phải để lại tất cả cho những lão gia hỏa đời trước đã cạn kiệt tiềm lực.
- Vậy ta đi vào trước.
Diệp Hàn nói một câu, đồng thời bước về phía trước.
Thân hình hắn lướt đi, không ngừng biến hóa, trong nháy mắt đã vượt qua rất nhiều bóng người, xuất hiện ở vị trí dẫn đầu.
Đây chính là sự huyền diệu của Hoàng Cực Quỷ Thần Bộ.
- Ai, là ai?
Một đám thiên tài quát lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn.
Phát hiện ra hắn chỉ là một võ giả Thần Khiếu Biến, đám người này vô cùng phẫn nộ.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, Diệp Hàn đã biến mất trong hai luồng thần quang, tiến vào Võ Mộ.
Trong Võ Mộ!
Trong chớp mắt, Diệp Hàn đã xuất hiện ở một không gian mênh mông.
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không phân biệt được phương hướng, giống như đang ở trong một không gian hỗn độn, vĩnh viễn không thể thoát ra, sắp sửa hoàn toàn lạc lối.
Diệp Hàn thử bước về phía trước, nhưng lại phát hiện cho dù bước đi như thế nào cũng không thể thoát khỏi không gian mênh mông này.
Dường như, toàn bộ thế giới là một cái lồng giam vô hình, giam cầm hắn ở bên trong.
Dần dần, thậm chí hắn không thể hấp thu thiên địa nguyên khí.
Không có thiên địa nguyên khí, sẽ không có nguyên lực bổ sung, điều này đối với một võ giả mà nói quả thực là nguy cơ trí mạng.
- Ảo trận?
Diệp Hàn nhíu mày.
Hắn không quá lo lắng, đại khái có thể nhận ra, mình đã tiến vào một ảo trận.
Hắn đã từng tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến Thiên Huyễn Tông, Thiên Huyễn Tông kỳ thực là một tông môn tinh thông cả võ đạo và minh văn chi đạo, dung hợp hai đạo khác nhau, vô cùng độc đáo.
Ngày xưa, cao thủ Thiên Huyễn Tông từng bày ra ảo trận không thể tưởng tượng nổi, ngay cả cường giả Tiên Thiên cũng không thể thoát ra, khiến tông môn này vang danh khắp cửu đại cổ vực.
- Tuy ta không am hiểu minh văn, nhưng cũng biết, kẻ có thể nghiên cứu minh văn chi đạo, thậm chí có thể bày ra ảo trận, thường là kẻ có thiên phú hơn người, tinh thần lực và niệm lực cực kỳ cường đại.
- Muốn thoát khỏi ảo trận này, e rằng không thể dựa vào võ đạo, mà cần tinh thần lực và niệm lực đặc biệt cường đại. Diệp Hàn ta đã ngộ ra chân ý võ đạo, đây cũng là biểu hiện của tinh thần lực cường đại...
Trong nháy mắt, ý nghĩ này liền xuất hiện trong đầu Diệp Hàn, hắn không còn sốt ruột nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dường như đã từ bỏ việc thoát khỏi ảo trận này.
Khí tức của hắn dần dần lắng xuống, tâm thần bình tĩnh, chân ý võ đạo bắt đầu lan tỏa...
Cùng lúc đó, trong Võ Mộ, từng bóng người không ngừng đi lại.
Khí tức của một số người cực kỳ cường đại, không ngừng bùng phát, dường như muốn phá vỡ hư không để tìm thấy chân lý, cũng có người điên cuồng tiến về phía trước, dường như muốn đi đến tận cùng thế giới.
Thậm chí rất nhiều người lộ vẻ bất lực và hoảng sợ, bởi vì không thể hấp thu thiên địa nguyên khí mà nội tâm run rẩy, cảm xúc bất ổn.
Không có nguyên khí hấp thu, lực lượng không được bổ sung, một khi xảy ra chiến đấu, lực lượng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, biến thành phế nhân, ngoại trừ Diệp Hàn, e rằng rất ít người có thể không hoảng sợ.
Nhưng nếu lúc này có người sở hữu Tuyệt Thế Thần Nhãn, có thể nhìn thấy cảnh tượng chân thật bên trong cổ mộ, chắc chắn sẽ phát hiện những người đang không ngừng tiến về phía trước, không ngừng ra tay, trên thực tế chỉ đang đi vòng quanh tại chỗ, ra tay với không khí trước mắt.
Tất cả hành động của bọn họ đều là vô ích.
Tất cả đều đang ở trong ảo trận, không ai có thể nhìn thấy sự thật, đều bị ảo trận làm nhiễu loạn tầm mắt, thậm chí là ý chí.
Trong Võ Mộ, thiên tài Vạn Tượng Địa đến từ Vạn Tượng Thiên Môn cười lạnh:
- Thủ đoạn của Vạn Tượng Thiên Môn ta không hề thua kém Thiên Huyễn Tông, chỉ bằng ảo trận này mà muốn vây khốn ta, đúng là si tâm vọng tưởng.
- Vạn Tượng Thần Nhãn!
Vừa dứt lời, hai mắt Vạn Tượng Địa tỏa ra thần quang, nhìn thẳng về phía trước.
Đồng thời, ở một nơi khác trong Võ Mộ, Ngưu Tịch đến từ Man Hoang Cổ Vực thản nhiên nói:
- Vạn tượng hư ảo, không thể xâm nhập tâm ta, Man Ngưu huyết mạch, xích tử chi tâm!
Nói ra mười sáu chữ, khí tức Ngưu Tịch biến đổi, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như có thể nhanh chóng nhìn thấu ảo trận này, nhìn thấy con đường chân thật để đi ra ngoài.
Mọi người đều bị vây trong ảo trận, nhưng những thiên tài mạnh mẽ và đặc biệt kia dường như đều có cách ứng phó, đều đang tìm cách rời đi, chứ không phải chỉ biết hoang mang và sợ hãi.
Ngay lúc này, Diệp Hàn đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đột nhiên mở to hai mắt, lạnh lùng nói:
- Chân ý gia trì, Võ Đạo Thiên Nhãn, phá vỡ hư ảo, mở ra cho ta...