Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 160: Phế bỏ hết các ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

Nhân Hoàng Phong!

Lúc Diệp Hàn xuất hiện tại đây, sát ý lạnh lẽo tột độ bộc phát trong mắt hắn.

Trên cả Nhân Hoàng Phong, dòng người cuồn cuộn, đệ tử đông đúc.

Vậy mà có đến hơn trăm đệ tử Thư Viện tụ tập ở đây, trong Nhân Hoàng đại điện còn có một vài tu vi Nguyên Thể cảnh đang ngồi xếp bằng.

Bọn chúng ngang nhiên coi Nhân Hoàng Phong là địa bàn của mình.

- Tìm, tìm kỹ cho ta!

Thanh âm bá đạo từ trong Nhân Hoàng đại điện truyền ra:

- Ai tìm được bảo tàng Nhân Gian Đạo, kẻ đó sẽ là trưởng lão tương lai của Vô Cực Kiếm Tông chúng ta, hơn nữa, Tông chủ sẽ trực tiếp cho hắn tấn thăng làm đệ tử chân truyền.

Lời này vừa ra, rất nhiều cao thủ tụ tập ở đây càng thêm hăng hái, lục lọi khắp nơi.

Thậm chí, phía sau Nhân Hoàng đại điện, từng mảnh đất lớn đều bị đào lên, bọn chúng đang tìm kiếm cái gọi là bảo tàng.

Cả Nhân Hoàng Phong trở nên hỗn loạn, đâu còn cảnh tượng ngày xưa nữa.

- Muốn chết?

Ánh mắt Diệp Hàn co rụt lại, lập tức bước vào đại điện.

Khoảnh khắc cửa điện mở ra, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, ban đầu là kinh ngạc, sau đó đều trở nên lạnh lẽo tột độ.

- Diệp Hàn, là ngươi?

- Ngươi còn dám quay về?

Có kẻ lên tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Hàn, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Ngươi đến vừa lúc, mau trấn áp tên truyền nhân Nhân Gian Đạo này, giúp chúng ta tìm ra bảo tàng Nhân Gian Đạo.

Lại có kẻ vừa nói vừa bước lên, cánh tay hướng về phía Diệp Hàn đánh tới.

Nguyên Thể cảnh!

Ở đây có ít nhất mười mấy tu vi Nguyên Thể cảnh, hơn nữa rất nhiều kẻ đã đạt đến Nguyên Thể cảnh nhị biến.

Trong đó thậm chí có kẻ đã bước vào Nguyên Thể cảnh tam biến, Kim Cương Biến.

Tên nào tên nấy đều đáng sợ, đều cường đại, bọn chúng không chỉ gia nhập Vô Cực Kiếm Tông trở thành cao tầng, mà còn là đệ tử chân truyền trong Thư Viện.

- Cút!

Diệp Hàn lạnh lùng quát, bước lên một bước.

Ngay khi bàn tay đối phương vươn tới, cánh tay hắn như tia chớp bắn ra.

Ầm!

Lực lượng của hai người va chạm trong nháy mắt.

Ầm ầm, nguyên lực bộc phát, xé rách không gian.

Trong đại điện tràn ngập uy thế bá đạo không thể tả, trong nháy mắt, tên Nguyên Thể cảnh ra tay với Diệp Hàn đã kêu thảm thiết, bị đánh bay ra ngoài mười mấy mét.

Diệp Hàn bước tới, một chưởng đánh xuống, túm lấy vai kẻ đó.

Cánh tay xoay chuyển, ném hắn ra khỏi Nhân Hoàng đại điện như ném một con gà con.

- Làm càn!

Năm sáu bóng người đồng thời quát lớn, xông về phía Diệp Hàn.

Bọn chúng hung hăng vô cùng, tức giận ngút trời, không ngờ Diệp Hàn dám đánh trả.

Trong Luân Hồi Thư Viện, hiện giờ Vô Cực Kiếm Tông thế lớn ngập trời, cho dù bọn chúng có tát vào mặt người khác thì những kẻ đó cũng chỉ biết nhẫn nhịn, không dám đánh trả, ngược lại còn phải cười làm lành.

Sao có thể có kẻ như Diệp Hàn, một lời không hợp liền trực tiếp động thủ?

- Lũ ngu xuẩn không biết sống chết các ngươi, dám xông vào Nhân Hoàng Phong, hôm nay ta sẽ phế bỏ từng tên một.

Không ai có thể tưởng tượng được cơn giận của Diệp Hàn lúc này.

Nhân Hoàng Phong, địa bàn của Nhân Gian Đạo, một trong Lục Đạo chủ phong.

Cho dù là một vài nhân vật cấp trưởng lão trong Thư Viện đến đây cũng phải thông báo trước, không thể tùy tiện đặt chân vào.

Đây là quy củ của Thư Viện!

Nào có chuyện chủ nhà không có ở nhà mà dám xông vào lục lọi đồ đạc như vậy?

Oanh!

Từng đạo võ kỹ đánh lên người Diệp Hàn.

- Không biết sống chết!

Diệp Hàn cười lạnh, cương khí bao phủ toàn thân, hóa thành một bộ chiến giáp.

Tất cả võ kỹ dường như đều không thể phá vỡ lớp phòng ngự này, vô số lực lượng đánh lên người Diệp Hàn, như đá ném xuống biển, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.

Diệp Hàn vươn hai tay ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay một tên Nguyên Thể cảnh:

- Cút ra ngoài cho ta!

Tên Nguyên Thể cảnh này bị Diệp Hàn lôi ra khỏi Nhân Hoàng đại điện trong ba hơi thở.

Ầm ầm ầm!

Ba quyền liên tiếp đánh lên ngực hắn.

Phụt...

Lồng ngực gần như bị đánh xuyên, tim cũng bị đánh nát.

Cương khí hộ thể, khí huyết hộ thể gì đó đều trở thành trò cười.

Lực lượng một quyền của Diệp Hàn đâu chỉ mấy vạn cân, cho dù là một số loại Thần thể, Hoàng thể, Chiến thể đặc biệt cũng không chịu nổi, chứ đừng nói đến loại cao thủ Nguyên Thể cảnh bình thường này.

Ầm!

Chịu ba quyền, tên này bị đánh ngã xuống đất, không ngừng co giật, giãy dụa, thoi thóp.

Cách đó không xa, một đám cao thủ đang ở trong Nhân Hoàng đại điện cũng ào ra, từng tên từng tên nhìn chằm chằm Diệp Hàn như nhìn người chết.

- Quá kiêu ngạo, đúng là đáng chết, ngươi chết chắc rồi!

- Dám đánh thương đệ tử Vô Cực Kiếm Tông chúng ta, ngươi đúng là không biết chữ chết viết như thế nào...

Có kẻ mặt mày lạnh lùng, không ngừng gào thét.

Lời còn chưa dứt, thân hình Diệp Hàn đã như quỷ mị lướt qua, xuất hiện ngay trước mặt kẻ đó.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Hàn cười lạnh.

- Ta nói ngươi muốn chết!

Tên Nguyên Thể cảnh trước mắt này hung hăng gào lên.

Xuy...

Một đạo khí mang trực tiếp đánh vào khí hải của hắn.

Một luồng sức mạnh bộc phát, nắm lấy cánh tay hắn, trực tiếp ném lên không trung.

Ầm... Diệp Hàn tung một cước.

Đường đường cao thủ Nguyên Thể cảnh, đệ tử chân truyền của Thư Viện, cứ như vậy bị Diệp Hàn đá bay trăm mét như diều đứt dây, ngã xuống đất không rõ sống chết.

- Giết!

Một đám cao thủ thấy vậy đều kinh hãi, nhưng càng cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

Chỉ cần ở trong Luân Hồi Thư Viện, không ai dám đối xử với người của Vô Cực Kiếm Tông bọn chúng như vậy.

Ai cũng không được, cho dù là một số nhân vật cấp trưởng lão cũng không dám.

Diệp Hàn, dựa vào cái gì mà dám làm càn như thế?

Các loại võ kỹ chấn động, trong nháy mắt, quảng trường trước Nhân Hoàng đại điện biến thành chiến trường.

Mấy chục bóng người cùng lao tới, vây chặt Diệp Hàn, ra tay tàn nhẫn.

- Bàn Long Chỉ!

Diệp Hàn cương khí hộ thể, chỉ lực phá không.

Một chiêu tùy ý cũng có thể xuyên thủng cánh tay, thân thể của một võ giả.

Sức mạnh bá đạo vô biên cuồn cuộn tuôn ra, Bàn Long Chỉ phối hợp Hoàng Cực Quỷ Thần Bộ, không ngừng xuyên qua đám người, biến ảo khôn lường.

Ầm!

Đột nhiên, quyền mang lại oanh động.

Hiện tại, Diệp Hàn có mười khối long cốt gia thân, cho dù không vận chuyển lực lượng bản nguyên của thể chất, một quyền đơn giản đánh ra cũng không phải là thứ mà đám người này có thể tưởng tượng được.

Giống như hổ xuống núi, sói vào bầy cừu.

Không phải một đám người vây công Diệp Hàn, mà là đám người này bị một mình Diệp Hàn vây công.

Thường thường chỉ cần một chiêu chạm mặt, sức mạnh bá đạo đánh ra, liền có một tên đệ tử bị đánh bay ngược, phun máu tại chỗ.

Những đệ tử Vô Cực Kiếm Tông ngày thường quen thói ức hiếp kẻ khác trong Thư Viện hôm nay giống như đang trải qua một cơn ác mộng.

Hoàn toàn không phải đối thủ!

Cho dù là cao thủ đã bước vào Nguyên Thể cảnh nhị biến, nội tình trong khiếu huyệt bộc phát, sức mạnh vô hạn, nhưng khi đối mặt với Diệp Hàn bây giờ, ngay cả một quyền chính diện cũng không đỡ nổi, sẽ bị đánh gãy tay ngay lập tức.

- Một lũ gà đất chó sành!

Diệp Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua.

Chỉ trong một khắc đồng hồ, trước Nhân Hoàng đại điện đã nằm la liệt hơn trăm bóng người.

Bất kể là Khí Bạo cảnh hay Nguyên Thể cảnh, đều không ngoại lệ, tất cả đều thoi thóp, khí tức hỗn loạn.

Thậm chí có kẻ bị đánh vỡ khí hải, con đường võ đạo coi như đã bị phế bỏ.

- Làm càn!

- Diệp Hàn, ngươi dám động thủ với chúng ta, hôm nay ngươi xong đời rồi, Vô Cực Kiếm Tông sẽ không tha cho ngươi...

Bọn chúng không ngừng gào thét, không cam lòng, vẫn đang uy hiếp.

- Vô Cực Kiếm Tông?

- Ta đang đợi Vô Cực Kiếm Tông đấy.

- Được rồi, ngươi, cút về gọi người của Vô Cực Kiếm Tông đến Nhân Hoàng Phong lĩnh người, trong vòng một canh giờ không tới, ta sẽ phế bỏ toàn bộ các ngươi.

Diệp Hàn cười lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️