Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 152: Song long tranh đấu, ta mới là thiên tài

Chương Trước Chương Tiếp

- Thiên Thần Đạo Chủ!

- Ngươi có bằng lòng hy sinh cái nhỏ không?

- Hy sinh tất cả của ngươi, để Diệp Hàn ta quật khởi, ngươi thấy sao, Thiên Thần Đạo Chủ?

Diệp Hàn lạnh lùng nhìn Thiên Thần Đạo Chủ, tiếng nói vang vọng.

Thiên Thần Đạo Chủ trừng mắt nhìn long ảnh trên đỉnh đầu Diệp Hàn.

Tức nghẹn họng, không nói nên lời.

- Ai mà chẳng có long thể?

Diệp Hàn liếc nhìn Phong Vô Lượng, sau đó nhìn về phía Thẩm U:

- Bá mẫu, không có thiên phú thì làm sao bàn đến tương lai, không biết bây giờ ta có tư cách bàn về tương lai chưa?

Thẩm U cũng im lặng, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn, dường như muốn nhìn thấu bí mật trên người hắn.

Đồng thời, muốn phân biệt Địa Long Chi Thể của Diệp Hàn là thật hay giả.

Nếu là giả, dựa vào lực lượng long mạch, có lẽ có thể tạo ra được, qua mặt mọi người.

Nếu là thật...

Thẩm U không thể tưởng tượng được Địa Long Chi Thể mạnh đến mức nào, thiên tài có Địa Long Chi Thể, tương lai có thể đạt đến cảnh giới gì.

Đừng nói là Thái Hư Cổ Vực, cho dù là Cửu Đại Cổ Vực của Nam Man Thương Châu, dường như cũng đã vô số năm rồi không xuất hiện Địa Long Chi Thể, loại thể chất này chỉ được ghi chép trong cổ tịch.

- Chẳng lẽ ta đã sai thật sao?

Trong đầu Thẩm U hiện lên câu hỏi này.

Kiếm khí!

Kiếm khí cực hạn xuất hiện!

Chiến kiếm trong tay Phong Vô Lượng rốt cuộc không nhịn được nữa, chém thẳng về phía mi tâm Diệp Hàn.

Ầm!

Cùng lúc đó, Sở Thiên Tâm ra tay, đánh tan kiếm khí.

Sở Thiên Tâm liếc nhìn Phong Vô Lượng:

- Nơi này không phải Luân Hồi Thư Viện, Phong Vô Lượng, ngươi muốn làm gì?

- Diệp Hàn, ngươi muốn chết!

Phong Vô Lượng giận dữ:

- Ngươi dẫn động long mạch, tạo ra Địa Long Chi Thể giả, muốn lừa gạt mọi người, đúng là coi thiên hạ như trò đùa, đáng chết.

- Dẫn động long mạch?

Diệp Hàn cười khẩy:

- Vậy... ngươi thử dẫn động một long mạch xem?

- Ngươi...

Phong Vô Lượng siết chặt nắm đấm, nghẹn họng.

- Đúng rồi, ngươi nói ta muốn lừa gạt mọi người, tại sao ngươi không vạch trần ta?

Diệp Hàn lại hỏi.

Long thể xuất hiện, Diệp Hàn đã quyết tâm đối đầu với Phong Vô Lượng đến cùng.

Hắn sẽ không nể mặt mũi ai, hôm nay cũng không thể để bản thân và Sở Ấu Thi chịu uất ức.

- Vậy ta sẽ vạch trần ngươi.

Giọng Phong Vô Lượng trở nên khàn đặc, cơn giận khiến hắn gần như mất lý trí.

Bước lên một bước, bổn nguyên Nhân Long Chi Thể của Phong Vô Lượng bùng nổ.

Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh long ảnh, long ảnh giương nanh múa vuốt, như muốn lao xuống nghiền nát Diệp Hàn.

- Ấu Thi, đến bên cạnh phụ thân ngươi!

Diệp Hàn nói nhỏ.

- Ừm!

Sở Ấu Thi vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Thiên Tâm.

Gào...

Trên đỉnh đầu Diệp Hàn, chớp mắt long ngâm hiển hóa, vô cùng to rõ, vô cùng hùng hậu.

Long ảnh trên đỉnh đầu hắn cũng giương nanh múa vuốt, như muốn xé rách hư không, trong khoảnh khắc hướng về phía trước xung phong liều chết.

So đấu như vậy, không liên quan gì tới cảnh giới!

Chỉ là song phương so đấu thể chất bản nguyên, chém giết lẫn nhau.

Ai mới là long thể chân chính!

Ầm...

Song long va chạm.

Trong nháy mắt, long trảo hung hăng vung ra.

Một kích!

Nhân Long Chi Thể của Phong Vô Lượng diễn hóa ra một hư ảnh, phát ra tiếng kêu bi thảm rồi tan biến ngay tại chỗ.

Thiên địa, trong phút chốc lâm vào yên tĩnh, rơi kim cũng có thể nghe được!

Hô hấp của mỗi người đều trở nên dồn dập, đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Mắt tròn mắt dẹt!

Bọn họ nhìn thấy gì?

Nhân Long Chi Thể của Phong Vô Lượng, bại rồi!

Sau khi long ảnh trên đỉnh đầu Diệp Hàn đánh tan tất cả, lại lần nữa phát ra một tiếng long ngâm, như tuyên bố bản thân mới thật sự là vương giả.

- Không thể nào!

- Lục Đạo Chi Thể!

Phong Vô Lượng gào thét, trực tiếp bộc phát ra bản nguyên của Lục Đạo Chi Thể.

Lục Đạo Chi Thể, Nhân Long Chi Thể, hai loại thể chất bản nguyên kết hợp, trong nháy mắt long ảnh trên đỉnh đầu Phong Vô Lượng lại lần nữa xuất hiện, tựa hồ trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Long ảnh kia há to miệng, chọn người mà cắn nuốt, trực tiếp hướng về phía trước cắn xé, muốn đem long ảnh kia của Diệp Hàn nuốt vào.

Giống như... Ngày đó ở trên đỉnh Long Ẩn sơn mạch, hắn một ngụm nuốt vào tinh hoa của một đầu long mạch mà Diệp Hàn dẫn xuất.

- Ngu xuẩn, ngươi muốn làm gì?

Diệp Hàn cười lạnh, nhưng không có bất kỳ động tác gì, ung dung nhìn một màn phía trước.

Như đang nhìn một tên hề!

Hai đạo long ảnh lại lần nữa va chạm, chém giết lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau.

Đây đã không phải là chém giết Võ Đạo bản nguyên nữa, trong mơ hồ càng là chân ý võ đạo của hai người va chạm.

Hư không nổ vang!

Một màn này kéo dài không đến năm hơi thở.

Long ảnh do Phong Vô Lượng diễn hóa ra lại bị đánh tan, lại biến mất.

Hai loại thể chất bản nguyên kết hợp, vẫn như cũ không địch nổi thể chất bản nguyên của Diệp Hàn.

- Vạch trần ta!

- Van cầu ngươi, vạch trần ta!

Phong Vô Lượng bình tĩnh mở miệng.

- Tiểu nhân đắc chí!

Thiên Thần Đạo Chủ rốt cục có thể nói ra một câu.

- Không sai, bị ngươi nhìn ra rồi, ngươi thật thông minh, ta chính là tiểu nhân đắc chí, lão cẩu, ngươi cũng tới vạch trần ta sao?

Diệp Hàn cười lạnh đáp trả.

Bịch bịch bịch!

Phong Vô Lượng liên tiếp lùi ba bước.

Sắc mặt hắn biến ảo liên tục, khi thì sát ý ngập trời, khi thì vẻ mặt mê man, khi thì vẻ mặt không cam lòng.

- Điều đó không thể nào!

Phong Vô Lượng lẩm bẩm.

- Thiên phú?

- Nếu thiên phú có thể đại biểu cho tất cả, vậy thì ta có thể!

Diệp Hàn nhìn về phía mấy vị đạo chủ của Luân Hồi Thư Viện, lại nhìn về phía Thẩm Thiên Tâm, tông chủ Thái Ất Kiếm Tông, cùng với các vị hoàng chủ, cao tầng của các đại tông môn.

- Hôn sự hôm nay, đến đây là kết thúc. Nếu các ngươi cảm thấy loại phế vật như Phong Vô Lượng có thể trong tương lai giết lên Cửu Vực Vương Bảng, tranh đoạt vinh quang cho Thái Hư Cổ Vực, vậy thì Diệp Hàn ta, so với hắn càng có tư cách hơn.

Giọng nói trong trẻo mà kiên quyết của Diệp Hàn như sấm sét nổ vang, chấn động màng nhĩ của mỗi người ở đây.

Trong đầu mỗi người, đều quanh quẩn hai chữ... phế vật.

Phong Vô Lượng trong miệng Diệp Hàn... là phế vật.

Nhìn khắp Thái Hư Cổ Vực, cho dù cái gọi là thiên tài vô số, lại có ai có tư cách nói Phong Vô Lượng là phế vật?

Nhưng Diệp Hàn nói ra hai chữ này, bất luận kẻ nào cũng không cách nào phản bác.

- Thôi vậy!

Mẫu thân của Sở Ấu Thi Thẩm U, giống như trong nháy mắt mất đi tất cả tín niệm.

Nói ra hai chữ rồi trực tiếp xoay người rời đi, đi vào trong đại điện của Thái Ất Kiếm Tông.

- Chết, ngươi nhất định phải chết, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi.

Phong Vô Lượng trầm mặc, tựa hồ đột nhiên nội tâm kiên định, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Hàn:

- Luyện hóa Địa Long Chi Thể của ngươi, ta liền có thể sinh ra Huyền Long Chi Thể chân chính.

Huyền Long chi thể, bốn chữ này như một cây gai vô hình, hung hăng đâm vào trong lòng rất nhiều người ở đây.

Không ít người sắc mặt lập tức biến đổi, vô cùng phức tạp.

Phong Vô Lượng nói, hình như không sai?

Mấu chốt là, hắn bây giờ đã là cao thủ Nguyên Thể cảnh tứ biến, Hư Không Biến, chính là nửa bước Kiếm Tiên trong lĩnh vực kiếm đạo.

- Ra tay!

Phong Vô Lượng lạnh nhạt nói hai chữ.

Giờ khắc này, hắn dường như khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, khống chế phong vân ngày xưa.

Năm vị đạo chủ bên cạnh Phong Vô Lượng đồng thời bước ra một bước, mỗi người đều nhìn chằm chằm Sở Thiên Tâm bên cạnh Diệp Hàn.

Chỉ cần áp chế Sở Thiên Tâm, sẽ không có ai có thể bảo vệ Diệp Hàn rời đi.

Nhật Nguyệt Hoàng Chủ - Tiêu Vân Xuyên cũng vô thức bước ra một bước, hắn cũng là người ủng hộ kiên định của Phong Vô Lượng, thậm chí đã phong Phong Vô Lượng làm Chiến Thần Trấn Quốc của Nhật Nguyệt Hoàng Triều.

Một đám người bày tỏ thái độ, trong nháy mắt, có người của Trảm Long Thư Viện cũng đi ra.

Thậm chí ngay cả một lão nhân của Phần Nguyệt Thư Viện, thân phận không rõ, cũng mở miệng nói với Sở Thiên Tâm:

- Sở Thiên Tâm, ngươi lui ra đi.

Sau lưng Diệp Hàn, Cổ Thiên Cương vẫn luôn không được người ta chú ý, vào lúc này lại bước ra phía trước, đi tới bên cạnh Diệp Hàn.

Cổ Thiên Cương nhìn về phía phụ hoàng trong đám người:

- Phụ hoàng!

Không có lời nói dư thừa, thái độ của Cổ Thiên Cương đã rất rõ ràng.

Mặc dù giờ khắc này hắn chẳng qua chỉ là một hậu bối không đáng chú ý, không có ai sẽ để ý tới hắn.

- Cương Nhi, con đã trưởng thành rồi!

Cổ Thiên Tiêu cười lớn, sau đó bước ra khỏi đám người, mấy bước đã đi tới bên cạnh Diệp Hàn cách đó không xa.

- Diệp Hàn, tiểu tử này không tệ, tính cách ta thích!

Một trung niên bước ra, mỉm cười đi tới bên cạnh Diệp Hàn.

Không ít người giật mình, không ngờ rằng các chủ Bá Vũ Các - Tần Hùng trong bảy đại thế lực đỉnh cấp lại bày tỏ thái độ vào lúc này, nguyện ý đứng về phía Diệp Hàn.

- Diệp Hàn, ngươi nói không sai, nếu thiên phú có thể đại biểu cho tất cả, tương lai ngươi càng có tư cách giúp Thái Hư Cổ Vực tranh đoạt vinh quang hơn.

Lại có người mở miệng, chính là trang chủ Phong Ma sơn trang - Hoàng Phủ Xuyên.

Những nhân vật kiêu hùng, bá chủ tung hoành Thái Hư Cổ Vực này, đến lúc này, lại đều có lựa chọn dứt khoát như vậy.

- Ngươi không thể chạy thoát, Diệp Hàn!

Phong Vô Lượng tựa hồ nắm chắc phần thắng, cho dù thấy một màn như vậy, vẫn không hề dao động.

- Ngày đó, để tiểu súc sinh ngươi chạy thoát khỏi Luân Hồi Thư Viện là sai lầm của ta, nhưng hôm nay, Côn Ngô Thần Sơn này chính là nơi chôn cất của ngươi.

Phong Vô Lượng nói xong câu đó, liền xoay người nhìn về phía tông chủ Thái Ất Kiếm Tông, cũng là ngoại công của Sở Ấu Thi - Thẩm Thiên Tâm.

Thẩm Thiên Tâm kia rốt cục chậm rãi bước ra, đi về phía trước...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️