- Nhìn xem, Nhị hoàng tử vẫn chưa xuất hiện!
- Tam hoàng tử cũng không xuất hiện, e rằng đã...
Dần dần, càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi chiến trường, xung quanh vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
- Chẳng lẽ thật sự là Diệp Hàn...
Có người đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Hàn.
Lúc này, trong quảng trường, lão thái giám bắt đầu công bố bảng xếp hạng và các phần thưởng khác nhau.
- Chậm đã!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy một nam tử mặc mãng bào xuất hiện ở rìa quảng trường, ánh mắt khóa chặt Diệp Hàn:
- Diệp Hàn, ngươi đã giết hai vị hoàng tử của Vô Cấu hoàng triều ta, đáng tội chết, tại sao lại đứng thứ nhất?
- Đại ca?
Cổ Thiên Cương biến sắc, nhìn chằm chằm bóng người kia.
Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kiêng dè.
Diệp Hàn nói không sai, vị đại ca này của hắn không phải người thường, sống lâu đã khiến hắn có được nội tình thâm hậu hơn, thủ đoạn càng khó lường hơn.
Trong toàn bộ hoàng thất Vô Cấu, đại ca Cổ Thiên Thánh có rất nhiều người ủng hộ, nắm giữ nội tình mà người ngoài khó có thể tưởng tượng.
Cảnh giới của hắn cũng cực kỳ mạnh mẽ, đã đạt đến Nguyên Thể cảnh tam biến: Kim Cương Biến.
Kim Cương Biến, Tam Nguyên hợp nhất, tôi luyện thân thể thành kim cang bất hoại.
Cao thủ đạt đến cảnh giới đó, thân thể và linh hồn đã đạt đến viên mãn, thậm chí hoàn mỹ không tì vết.
Cho dù không có bất kỳ thể chất đặc thù nào, cũng cực kỳ mạnh mẽ, đáng sợ.
Ngay cả khi đến ba đại thư viện, cũng có cơ hội trở thành trưởng lão, ở hoàng thất Vô Cấu, rất nhiều chiến tướng chinh chiến nhiều năm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Kim Cương Biến.
Diệp Hàn nhìn sang, khóe mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Đại ca của Cổ Thiên Cương, trong bốn vị hoàng tử, người có cảnh giới mạnh nhất, Cổ Thiên Thánh?
- Còn có lão Tứ!
- Cảnh giới của lão Tứ chỉ là Khí Bạo cảnh tam trọng... Chân Không Bạo, làm sao có thể đứng thứ hai Bách Long Bảng, chắc chắn là do Diệp Hàn này giở trò, trực tiếp tặng chiến lệnh, phải tước bỏ thứ hạng.
Đại hoàng tử Cổ Thiên Thánh cực kỳ cường thế, nói thẳng vào vấn đề.
Vừa nói, hắn vừa bước vào quảng trường, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm Diệp Hàn và Cổ Thiên Cương.
Cổ Thiên Cương khẽ run lên, có một loại xúc động muốn lập tức quay người bỏ chạy.
Dưới sự chênh lệch tuyệt đối về cảnh giới, Cổ Thiên Cương căn bản không có dũng khí đối đầu trực diện, thậm chí là nói chuyện trực tiếp với người đại ca này.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt càng thêm phức tạp.
Cuối cùng có người lên tiếng:
- Không sai, Diệp Hàn quả thật có vấn đề.
Người xuất hiện là một cao thủ Nguyên Thể cảnh từng tham gia chiến trường, lúc này nhìn Diệp Hàn với ánh mắt đầy căm hận và phẫn nộ:
- Diệp Hàn này, chính tay giết chết Tam hoàng tử Cổ Thiên Lượng, sau đó lại giết chết Nhị hoàng tử Cổ Thiên Sát.
- Đúng vậy, chúng ta tận mắt nhìn thấy!
Trong nháy mắt, từng bóng người đứng ra.
Mỗi người đều vẻ mặt âm trầm, hận không thể nhân cơ hội này giẫm chết Diệp Hàn.
Bọn họ đều đang “làm chứng, đều tự xưng tận mắt nhìn thấy Diệp Hàn giết chết hai vị hoàng tử kia.
Còn về trận chiến trên đỉnh núi, Diệp Hàn trấn áp tất cả mọi người, cướp đoạt chiến lệnh của bọn họ, chuyện này lại không hề nhắc đến.
- Không sai!
Diệp Hàn bước lên một bước, nhìn lướt qua đám người trước mặt:
- Hai vị hoàng tử đó, quả thật là do ta giết!
- Ngươi nói cái gì?
Có người sững sờ.
Bọn họ đã sẵn sàng cho mọi lời lẽ, chuẩn bị phản bác Diệp Hàn, khiến Diệp Hàn không có bất kỳ cơ hội nào để lật kèo.
Không ngờ Diệp Hàn lại thừa nhận?
- Bọn họ muốn ta chết! Cũng muốn Tứ hoàng tử Cổ Thiên Cương chết!
Diệp Hàn liếc mắt nhìn đám người trước mặt, sau đó nhìn về phía nơi tập trung rất nhiều quan viên hoàng thất:
- Nếu đã như vậy, bị ta giết chết, là bọn họ đáng đời!
- Làm càn!
- Không biết sống chết!
Rất nhiều đại thần trong triều, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Một số vị quyền cao chức trọng, thậm chí trực tiếp đứng dậy, sát khí đằng đằng, dường như muốn bước vào quảng trường, trấn sát Diệp Hàn ngay tại chỗ.
Bọn họ đều là người âm thầm ủng hộ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.
Hiện giờ, hai vị hoàng tử đều chết, bọn họ đương nhiên khó chịu, cực kỳ phẫn nộ.
Ầm!
Trong chớp mắt, một luồng uy áp kinh khủng như trời long đất lở xuất hiện.
Hoàng uy đáng sợ!
Uy áp này từ trên người Vô Cấu Hoàng Chủ bộc phát, tạo thành một vùng không gian đặc biệt, bao trùm toàn bộ hoàng cung.
Hoàng tử bỏ mình, bất luận kết quả như thế nào, thân là Hoàng chủ, Cổ Thiên Tiêu tuyệt đối cần phải bày tỏ thái độ.
Ầm ầm!
Hư không chấn động, xuất hiện tiếng nổ vang rền như sấm.
Tựa hồ trong nháy mắt, Diệp Hàn sẽ bị nghiền ép thành bột mịn, trực tiếp thân tử đạo tiêu, vẫn lạc ở đây.
- Ta là truyền nhân Nhân Gian Đạo!
- Vô Cấu Hoàng Chủ, ngươi sẽ không muốn đối đầu với Luân Hồi Thư Viện chứ?
Diệp Hàn híp mắt, ánh mắt xuyên thấu đám người, nhìn chằm chằm Vô Cấu Hoàng Chủ.
Dưới uy thế ngập trời của đối phương, thân thể Diệp Hàn chỉ hơi chấn động một chút, liền không có bất kỳ biến hóa nào khác.
Uy thế của Nhân Hoàng, có thể trấn áp thiên địa!
Nhưng đáng tiếc, Diệp Hàn cũng đi theo con đường Nhân Hoàng, còn là con đường Long Hoàng, Long Đế, về bản chất cao hơn Vô Cấu Hoàng Chủ cả ngàn vạn lần.
Cho dù Vô Cấu Hoàng Chủ Cổ Thiên Tiêu có mạnh hơn gấp trăm lần, cũng không cách nào dùng đại thế trấn áp Diệp Hàn.
Lúc này, Diệp Hàn tiếp tục mở miệng:
- Bách Long Đại Chiến, quy củ như thế nào, trong lòng chư vị đều rõ, thực lực không đủ mà chết trên chiến trường, không trách được người khác, nếu đã sợ thì đừng tham chiến.
Dừng một chút, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Diệp Hàn nói tiếp:
- Huống hồ, hai tên vô dụng kia, chết thì chết, Vô Cấu hoàng triều các ngươi có Cổ Thiên Cương, tương lai quật khởi là đủ rồi.
- Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Một nam tử thân hình to cao quát lớn, dưới tác dụng của nguyên lực, thanh âm cuồn cuộn truyền tới.
Người lên tiếng là một vị chiến tướng của Vô Cấu hoàng triều, quanh năm chinh chiến, chìm trong máu tươi, cả người đứng lên liền tạo thành áp bách cực lớn.
- Ta nói có vấn đề gì sao? Nói sai chỗ nào?
Diệp Hàn liếc mắt nhìn người này, sau đó nhìn về phía Cổ Thiên Cương, khẽ gật đầu ra hiệu.
Ầm!
Đột nhiên mảnh đất dưới chân mọi người chấn động.
Địa mạch cuồn cuộn, ầm ầm rung động.
- Xảy ra chuyện gì?
Không ít người biến sắc.
Tình huống này kéo dài không tới một lát, đột nhiên trên người Cổ Thiên Cương bộc phát kim quang.
Từng tia lực lượng địa mạch bắt đầu hiện lên, liên miên bất tuyệt, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Cổ Thiên Cương.
Khí tức địa mạch cuồn cuộn, vô cùng tinh khiết, vô cùng cường đại.
- Long khí!
- Sao có thể, đây là long khí?
- Không, là khí tức long mạch, Tứ hoàng tử dẫn động được khí tức long mạch gia thân?
Trong nháy mắt, mọi người xôn xao, không thể tin nổi nhìn về phía Cổ Thiên Cương, giống như nhìn thấy một kiện chí bảo hiếm có.
Vô Cấu Hoàng Chủ Cổ Thiên Tiêu, hai mắt ngưng tụ thành cực quang, đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt hắn tập trung ở trên người Cổ Thiên Cương, tựa hồ muốn nhìn thấu hết thảy của nhi tử mình.
- Cương nhi, ngươi có thể dẫn động long mạch?
Cổ Thiên Tiêu lên tiếng.
- Phải!
Lúc này Cổ Thiên Cương không còn đường lui, cũng mạnh dạn hơn gật đầu.
Ngay sau đó hắn đi tới bên cạnh Diệp Hàn:
- Tất cả những điều này, đều là nhờ Diệp Hàn, là hắn dạy ta tu luyện, dạy ta khai phá tiềm lực, ưu thế của bản thân, từ đó dẫn động long mạch.
- Còn về phần Nhị ca, Tam ca, bọn họ muốn giết ta trong Bách Long Đại Chiến, ta bất đắc dĩ phải ra tay, cái chết của bọn họ không liên quan gì đến Diệp Hàn.
Giọng nói của Cổ Thiên Cương vô cùng vang dội.
Cổ Thiên Cương vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Rất nhiều tiếng nghị luận ồn ào, tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên...