- Diệp Hàn, ngươi quá bá đạo!
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, muốn lấy hết chiến bài của chúng ta?
Sắc mặt những người này rất khó coi, nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn với vẻ không cam lòng và phẫn nộ.
Bọn chúng xem Diệp Hàn là con mồi, định sau khi trấn áp hắn sẽ đến chỗ Phong Vô Lượng để lấy công, ai ngờ chết mất một đám người, ngược lại biến thành đá kê chân cho Diệp Hàn.
- Ta là ai?
- Ta là cha của các ngươi!
Diệp Hàn cười lạnh.
Thân hình hắn lao lên, như một con rồng hình người, xuyên qua mấy chục mét, xuất hiện ở một nơi trên ngọn núi.
Tại đây, hai vị hoàng tử Cổ Thiên Cương và Cổ Thiên Sát đang giao chiến, vẫn chưa phân thắng bại.
Nhưng ngay khi Diệp Hàn xuất hiện, hắn vung tay xuống, trực tiếp đè bả vai Cổ Thiên Sát.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, Cổ Thiên Sát nằm sấp trên mặt đất, trừng mắt nhìn Diệp Hàn:
- Ngươi... đáng chết!
- Dám động vào ta, cả nhà ngươi sẽ bị tru di cửu tộc!
Cổ Thiên Sát phẫn nộ:
- Ta biết, ngươi không thuộc về Phần Nguyệt Thư Viện, chỉ cần ngươi một ngày còn sống ở Vô Cấu đế đô, vậy cuối cùng sẽ bị chế tài, dựa vào Sở Thiên Tâm cũng không bảo vệ được ngươi.
- Ồ, thật sao?
- Ta là người không thích bị uy hiếp.
Diệp Hàn đưa tay, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vung quyền oanh xuống.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp ngọn núi.
Khí hải của Cổ Thiên Sát bị đánh nát, nguyên lực toàn thân tan biến hết.
Diệp Hàn nắm cổ Cổ Thiên Sát, nhảy mấy cái, đã đi tới trước mặt đám người phía trước.
Ném Cổ Thiên Sát xuống đất, chân giẫm lên đầu hắn, Diệp Hàn cười lạnh nói:
- Các ngươi chủ động giao chiến lệnh ra, hay để ta tự mình lấy từng người một?
Rất nhiều cường giả biến sắc, không dám thở mạnh.
Sau khi yên lặng mười hơi thở, áp lực không cách nào hình dung xuất hiện khắp thiên địa.
Cuối cùng, có người không chịu nổi, trực tiếp lấy ra ba tấm chiến lệnh, cung kính đưa tới trước mặt Diệp Hàn.
- Ngươi có thể cút rồi!
Diệp Hàn liếc mắt nhìn người này.
Cao thủ Nguyên Thể cảnh giao chiến lệnh ra, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng không nói một lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Có “tấm gương như vậy, phòng tuyến trong lòng những người khác rốt cục sụp đổ.
Từng bóng người đi lên phía trước, rất nhiều chiến lệnh lần lượt được giao cho Diệp Hàn.
Chiến lệnh có thể cảm ứng lẫn nhau, Diệp Hàn biết rõ số lượng chiến lệnh mỗi người đang giữ, không ai dám giấu diếm.
- Hửm?
Bỗng nhiên, Diệp Hàn dường như nhận ra điều gì.
Thân thể hắn đột nhiên lao ra, giống như thuấn di.
Trong nháy mắt, hắn đã vượt qua đám người, xông ra ngoài trăm mét.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, một cao thủ Nguyên Thể cảnh muốn lén lút chạy trốn, thân thể bị Diệp Hàn trấn áp xuống đất.
Quyền mang bá đạo của Diệp Hàn đánh vào trong cơ thể hắn, quyền mang ăn mòn tứ chi bách hài, gần như đánh vỡ kinh mạch và khí hải của người này.
- Muốn đi, vậy thì ăn chút giáo huấn.
Diệp Hàn vươn tay chộp lấy, một cánh tay máu me đầm đìa bị xé đứt.
Tiếng gào thét đau đớn đến tột cùng vang lên, cao thủ Nguyên Thể cảnh này tràn đầy sợ hãi, căn bản không dám có dị tâm.
Bốn tấm chiến lệnh trong tay hắn, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên tay Diệp Hàn.
Diệp Hàn hừ lạnh, không để ý tới người này nữa, trở về chỗ cũ.
Ánh mắt đảo qua mọi người:
- Ta biết các ngươi khó chịu, không cam lòng bị kẻ các ngươi gọi là tiểu nhân vật đánh bại.
Mọi người im lặng, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, ánh mắt phức tạp và không cam lòng.
- Nhưng đây chính là sự thật!
- Diệp Hàn ta đã đột phá, bước vào Nguyên Thể cảnh, ta đã đánh bại các ngươi.
Diệp Hàn cười lạnh:
- Các ngươi xem ta như con mồi, muốn phế bỏ ta, đến chỗ Phong Vô Lượng tranh công, vậy thì phải trả giá, không thể trách người khác, gieo gió gặt bão.
Không còn ai dám phản bác, khí thế ngập trời trước đó hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại sự khúm núm.
Chỉ chốc lát sau, tất cả chiến lệnh đều được giao cho Diệp Hàn.
Đợi đến khi người cuối cùng rời đi, Diệp Hàn ra hiệu, Cổ Thiên Cương cũng thu thập toàn bộ chiến lệnh của những võ giả đã chết.
Trận chiến này, không nói những thứ khác, chỉ riêng chiến lệnh đã thu được hơn ba trăm tấm.
Cộng thêm chiến lệnh vốn có của Diệp Hàn và Cổ Thiên Cương, số lượng chiến lệnh cuối cùng là ba trăm chín mươi sáu tấm.
- Cổ Thiên Cương, hắn xử lý thế nào?
Lúc này, Diệp Hàn liếc mắt nhìn Cổ Thiên Sát đang nằm sấp trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Thần sắc Cổ Thiên Cương phức tạp, lúc này sắc mặt biến ảo, nội tâm xuất hiện sự giằng xé đan xen.
- Nhị ca, ta tha cho ngươi một mạng!
- Tương lai nếu ta không kế thừa ngôi vị Thái Tử thì thôi, nếu ta kế thừa, ta nhất định sẽ cho ngươi an hưởng tuổi già.
Cổ Thiên Cương nói.
Thần sắc của Cổ Thiên Sát bi phẫn, sát ý ngút trời, rơi vào trạng thái cuồng loạn:
- Súc sinh, ngươi là đồ súc sinh, cấu kết ngoại nhân, hãm hại huynh đệ, ngươi sẽ gặp báo ứng.
Cổ Thiên Cương nhắm mắt, không đáp lại.
- Phụ hoàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù thế nào, ngươi cũng không thể nào làm Thái Tử, đại ca mưu đồ nhiều năm, tất cả những gì ngươi làm chẳng qua chỉ là may áo cưới cho hắn mà thôi.
Cổ Thiên Sát lại gào lên:
- Còn ngươi, đồ súc sinh, con của một phi tần ti tiện, lại dám mơ tưởng trở thành Thái Tử, đúng là si tâm vọng tưởng, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết.
- Ngươi nói cái gì?
Hai mắt Cổ Thiên Cương mở to, bộc phát ra ba động kịch liệt.
Hắn vung tay lên, một kiếm chém thẳng xuống, Cổ Thiên Sát trừng mắt, tắt thở tại chỗ, chết không nhắm mắt.
- Nếu không phải hắn sỉ nhục mẫu thân ngươi, ngươi còn muốn tha cho hắn sao?
Diệp Hàn đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn tất cả.
Cổ Thiên Cương thở dài, bình tĩnh lại sau mấy chục hơi thở, mới cười khổ nhìn về phía Diệp Hàn:
- Ta không muốn giết hắn, chỉ là hắn khinh người quá đáng.
- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết!
- Từ xưa hoàng tộc tranh đấu, kẻ thất bại thường không có kết cục tốt đẹp, vẫn là câu nói đó, hãy suy nghĩ kỹ về bản thân mình đi.
Diệp Hàn không có thời gian nghe Cổ Thiên Cương nói nhảm.
- Đúng rồi, trải qua trận chiến này, lại cảm nhận trạng thái ta tấn thăng Nguyên Thể cảnh, ngươi có cảm ngộ gì không?
Diệp Hàn chuyển chủ đề.
- Có!
Cổ Thiên Cương trở nên phấn chấn:
- Hình như chỉ còn cách Nguyên Thể cảnh một chút, nhưng vẫn không thể nào phá vỡ tầng ngăn cách đó.
- Chỉ còn một chút? Vậy hẳn là cũng sắp rồi.
Diệp Hàn gật đầu:
- Nếu ngươi có thể đột phá vào thời khắc mấu chốt, thì việc ngươi kế thừa ngôi vị Thái Tử sẽ có thêm một phần bảo đảm.
Hai người nói chuyện không lâu, Cổ Thiên Cương vẫn không quá nhẫn tâm, tự tay chôn cất nhị hoàng tử Cổ Thiên Sát.
Xong việc, hai người rời khỏi nơi này, tìm một chỗ khác, ngồi thiền tu luyện một ngày một đêm.
Buổi chiều ngày thứ ba của Bách Long Đại Chiến, toàn bộ bí cảnh dường như xuất hiện một luồng dao động.
Khắp nơi trong bí cảnh, xuất hiện hàng chục cánh cửa lớn nhỏ, đều là cổng dịch chuyển được tạo ra bằng minh văn.
Người tham gia còn sống, thông qua những cánh cửa này rời khỏi chiến trường.
Bách Long Đại Chiến, cuối cùng đã kết thúc!
Hơn ba trăm tấm chiến lệnh, Diệp Hàn lấy hai trăm tấm, còn Cổ Thiên Cương thì lấy một trăm chín mươi sáu tấm.
Vô Cấu Hoàng Cung, quảng trường Ninh Dương!
Dưới ánh mắt mong đợi của vô số người, từng thân ảnh xuất hiện.
Lúc Diệp Hàn và Cổ Thiên Cương xuất hiện, lập tức nhìn thấy Bách Long Bảng lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.
Vị trí thứ nhất Bách Long Bảng: Diệp Hàn!
Vị trí thứ hai Bách Long Bảng: Cổ Thiên Cương!
Vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Hàn và Cổ Thiên Cương.
Giờ khắc này, toàn bộ hoàng cung, không một ai có thể giữ được bình tĩnh...