- Vương Thánh, ngươi đúng là đồ vô dụng.
Nhìn đám người trước mắt, Diệp Hàn nheo mắt lại:
- Ban ngày bị ta đánh cho thổ huyết bỏ chạy, bây giờ lại dẫn một đám người tới à?
- Câm miệng!
Vương Thánh hít sâu một hơi.
Dường như đang cố gắng áp chế sự không cam lòng và phẫn nộ trong lòng xuống, hắn nhìn chằm chằm Diệp Hàn, ánh mắt âm trầm đến cực điểm:
- Hôm nay bắt được ngươi, ta nhất định sẽ tự tay phế bỏ khí hải của ngươi, biến ngươi thành một con chó biết vẫy đuôi cầu xin, xem ngươi còn dám kiêu ngạo như thế nào nữa.
Bên cạnh, Đỗ Thiên Trì liếc mắt nhìn sang:
- Vương Thánh, ngươi lại bị tiểu tử này trấn áp, ta thật không ngờ tới, nhưng ngươi cứ yên tâm, uy nghiêm của Thánh Đường không thể bị khiêu khích, tiểu tử này nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Hai đại đệ tử Thánh Đường, lúc này nhìn Diệp Hàn như nhìn một cỗ thi thể.
- Diệp Hàn!
- Lại gặp mặt rồi.
Nhị hoàng tử Cổ Thiên Sát liếc nhìn Cổ Thiên Cương, sau đó hai mắt cũng tập trung vào Diệp Hàn.
Sát ý của hắn lạnh lẽo đến cực điểm, lúc này híp mắt lại:
- Diệp Hàn, hiện tại ta cho ngươi cơ hội, tự mình quỳ xuống chuộc tội, ngoan ngoãn giao Cổ Thiên Cương cho ta, hôm nay ta có thể suy xét tha cho ngươi một mạng.
Đám người bên cạnh đều nhìn Diệp Hàn với vẻ chế giễu, có người lên tiếng:
- Nhị hoàng tử, tuy ngài rất mạnh, nhưng hôm nay chỉ cần trấn áp tiểu tử này là được, không thể giết hắn.
- Không thể giết?
Nhị hoàng tử nhíu mày.
- Mang hắn đến trước mặt Phong Vô Lượng, có thể nhận được chỗ tốt rất lớn, nhưng nếu giết hắn, loại phế vật này chết thì chết thôi, chẳng có ý nghĩa gì.
Người nọ tiếp tục nói.
Người lên tiếng cũng là một cao thủ của Vô Cực Kiếm Tông, là đệ tử chân truyền của Phần Nguyệt Thư Viện, lần này cố ý chủ động giúp Nhị hoàng tử tiến vào chiến trường.
- Phong Vô Lượng...
Nhị hoàng tử Cổ Thiên Sát lẩm bẩm ba chữ này, sắc mặt hơi biến đổi:
- Vậy thì phế bỏ hắn là được!
Cho dù hắn là Nhị hoàng tử của Vô Cấu Hoàng Triều, bản thân cũng là cao thủ đỉnh cấp bước vào Nguyên Thể cảnh nhị biến, cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của Phong Vô Lượng.
- Khí tức của long mạch!
Lúc này, một cao thủ của Trảm Long Thư Viện đột nhiên lên tiếng.
Hai mắt của hắn, dường như có thể xuyên thấu hư không, nhìn thấu tất cả của Diệp Hàn, không ngừng đánh giá Diệp Hàn.
Nhìn chằm chằm một lúc, người này nheo mắt lại:
- Long khí, tiểu tử ngươi lại có một loại long thể? Để ta xem thử là thể chất gì.
Vừa dứt lời, người này lập tức ra tay.
Một kích, kinh thiên động địa!
Thế giằng co ở đây bị phá vỡ, chỉ thấy một cánh tay nguyên lực khổng lồ xuyên qua trăm mét hư không, bao phủ thiên địa ập tới.
Áp lực vô biên xuất hiện, hư không phía trên cũng vì cánh tay kia mà hơi vặn vẹo.
- Cút!
Diệp Hàn liếc mắt, trực tiếp giơ tay lên.
Thiên địa chấn động!
Ngọn núi dưới chân hắn ầm ầm rung chuyển, trong nháy mắt, khí tức long mạch cuồn cuộn gia thân.
Một đạo khí mang màu vàng nhạt hùng hậu nghịch thế đánh lên, trực tiếp đánh vào chính giữa cánh tay kia.
Ầm ầm!
Cánh tay nguyên lực đáng sợ kia tại chỗ nổ tung, biến mất không còn tăm hơi.
- Ngươi...
Cao thủ của Trảm Long Thư Viện kia lập tức biến sắc, mặt mày tái mét.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Hàn:
- Khí tức long mạch, ngươi lại thật sự có thể dẫn động khí tức long mạch?
Bên cạnh hắn, lập tức xuất hiện bảy tám thân ảnh, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn, như thể nhìn thấy một bảo vật hiếm có.
Kẻ có thể dẫn động long mạch, đối với Trảm Long Thư Viện bọn họ mà nói, chính là con mồi hàng đầu.
Khoảnh khắc này, mỗi một cao thủ Trảm Long Thư Viện ở đây, đều trở nên hưng phấn, muốn bắt giữ Diệp Hàn, tìm ra bí mật của hắn.
Những người khác cũng kinh hãi, nghi ngờ nhìn Diệp Hàn.
Vương Thánh nhíu mày:
- Đỗ Thiên Trì, bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Tiểu tử này, không hề yếu như trong lời đồn.
- Khó trách Phong Vô Lượng cũng muốn bắt sống hắn.
Đỗ Thiên Trì thản nhiên liếc nhìn Diệp Hàn:
- Quả thật có chút đặc biệt, nhưng đáng tiếc, hôm nay nhiều người ra tay như vậy, hắn không thoát được.
Nói xong, thân thể Đỗ Thiên Trì chấn động, đột nhiên bước ra.
Trong hai con ngươi của hắn lóe lên tia sáng yêu dị, khí huyết toàn thân biến hóa, nguyên lực biến hóa, trên bề mặt thân thể vậy mà lại bao phủ một lớp vảy màu đỏ nhạt.
- Ngày đó ở Luân Hồi Thư Viện, để cho con chó mất chủ ngươi chạy thoát, hôm nay sẽ không có vận may như thế.
Giọng nói của Đỗ Thiên Trì vang vọng, chiến ý ngút trời.
Thân thể hắn không ngừng áp sát, ngưng tụ ra một quyền mang theo uy lực mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Diệp Hàn.
Không ít người lộ ra vẻ khác lạ.
Có cao thủ của Trảm Long Thư Viện nheo mắt lại:
- Đỗ Thiên Trì, quả nhiên là thiên tài Thánh Đường, lại có thể luyện hóa tinh huyết của Xích Lân Thú, dung nhập vào bản thân, tạo thành Xích Lân Chiến Thể?
Đỗ Thiên Trì vừa ra tay, những người khác đều bộc phát khí tức, từng người như hổ rình mồi, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Ai cũng muốn đoạt lấy công lao, ai có thể trấn áp Diệp Hàn, mang đến cho Phong Vô Lượng, người đó sẽ nhận được chỗ tốt to lớn.
Nếu có thể được Phong Vô Lượng thưởng thức, được ban thưởng một ít bảo vật, công pháp, võ kỹ đỉnh cấp, vậy thì càng là cơ duyên trời cho.
Trong lòng núi, Đỗ Thiên Trì dậm chân, trong nháy mắt nhảy lên, như sói đói lao tới.
Khí tức của hắn cuồng bạo và sôi trào, giống như một con yêu thú hình người, muốn xé nát Diệp Hàn.
Trong chớp mắt, nắm đấm hung hăng giáng xuống.
- Nhân Hoàng Quyền!
Diệp Hàn thản nhiên phun ra ba chữ.
Một quyền đánh ra, Nhân Hoàng Quyền xuất, chân không chấn động.
Nắm đấm của hai người va chạm trực diện, Đỗ Thiên Trì kêu thảm một tiếng, thân thể run lên.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Diệp Hàn xuất quyền đẩy lui Đỗ Thiên Trì, sau đó lại xông lên, trong nháy mắt ba quyền đã nghiền ép tới.
Sau quyền thứ ba, Đỗ Thiên Trì òa lên thổ huyết, cả người nằm sấp trước ngọn núi, thân thể giãy dụa, run rẩy.
- Chỉ có vậy?
- Thiên tài Thánh Đường?
- Ngay cả ba quyền của ta cũng không đỡ nổi, phế vật!
Diệp Hàn lạnh lùng nhìn, từng bước một đi về phía Đỗ Thiên Trì.
Ngày đó ở Luân Hồi Thư Viện, Đỗ Thiên Trì cùng Vương Thánh hai người cao cao tại thượng, vênh váo tự đắc, kiêu ngạo biết bao, căn bản không coi tiểu nhân vật như hắn để vào mắt.
Nhưng mà hôm nay ở trong chiến trường Bách Long Đại Chiến này, Đỗ Thiên Trì đã căn bản không phải đối thủ của Diệp Hàn.
Xích Lân Chiến Thể gì đó của hắn, ở trước mặt Diệp Hàn chính là trò cười.
Chỉ là dung nhập tinh huyết của Xích Lân Thú mà thôi, Xích Lân Thú kia là huyết mạch rác rưởi gì, sao có thể so sánh với Ngũ Trảo Kim Long cao quý?
- Làm sao có thể?
Vương Thánh ở phía sau nhìn mà da đầu tê dại.
Nhìn thấy Đỗ Thiên Trì ngay cả ba quyền của Diệp Hàn cũng không chịu nổi, giờ khắc này hắn quả thật hoảng sợ.
Trước đó căn bản không ý thức được, Diệp Hàn này sẽ cường đại đến mức này.
Võ giả Chân Không Bạo, làm sao có thể có được loại chiến lực này, có thể mấy quyền đánh võ giả Nguyên Thể cảnh trọng thương?
Ầm!
Đại địa chấn động, một bóng người đột nhiên nhảy lên, một người, một thanh kiếm, trong khoảnh khắc đánh về phía Diệp Hàn.
Nhị hoàng tử Cổ Thiên Sát ra tay.
Hắn không phải là Đỗ Thiên Trì, Vương Thánh có thể so sánh.
Bốn biến hóa lớn của Nguyên Thể cảnh, Cổ Thiên Sát đã bước vào nhị biến Thần Khiếu Biến.
Một kiếm lăng không, kiếm khí vô song!
Kiếm khí đáng sợ trong nháy mắt đã bao phủ cả thiên địa nơi đây.
Cả thiên địa biến thành một biển kiếm khí. Ở trên cùng của biển kiếm khí, ở giữa có một đạo kiếm khí mang theo khí tức Hoàng Đạo cuồn cuộn mạnh nhất xuất hiện.
Kiếm khí mạnh nhất, có một loại khí tức tịch diệt hết thảy, trong khoảnh khắc chém về phía thân thể Diệp Hàn.