Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 129: Sát khí quyết

Chương Trước Chương Tiếp

- Hay là ngươi luyện đi?

Diệp Hàn đánh giá Cổ Thiên Cương.

Ánh mắt dừng lại ở phía dưới của Cổ Thiên Cương:

- Có muốn ta giúp ngươi một chút không?

Da đầu Cổ Thiên Cương tê dại, thần sắc kinh hãi, vội vàng lắc đầu, giống như chạy trốn rời khỏi mật thất này.

- Ở đây vẫn còn, ngươi xem những thứ này.

Giọng Cổ Thiên Cương truyền đến.

Diệp Hàn ra ngoài, đi theo Cổ Thiên Cương tới một mật thất khác, nhìn thấy nơi đây cũng treo một bức họa cuộn tròn.

- Lần này không có vấn đề gì chứ?

Liếc Cổ Thiên Cương một cái, hắn hoài nghi tên này thuần túy là yêu thích sưu tầm, căn bản là chưa từng xem qua những Võ Đạo Hoàng Đồ này.

- Hẳn là... Không có vấn đề?

Cổ Thiên Cương liếc nhìn Diệp Hàn, không khỏi rụt cổ lại.

Ánh mắt Diệp Hàn ngưng tụ trên bức họa kia, rất nhanh, cả người hắn giật mình.

- Đây là ai lưu lại?

Diệp Hàn không khỏi hỏi.

- Chín trăm năm trước, Thiết Giáp Chiến Tướng của Vô Cấu Hoàng Triều chúng ta lưu lại.

Cổ Thiên Cương lập tức đáp lại.

- Thứ tốt!

Diệp Hàn phun ra ba chữ, hai mắt lập tức ngưng tụ trên họa quyển, không để ý tới Cổ Thiên Cương nữa.

Thấy thế, Cổ Thiên Cương ngoan ngoãn lui ra khỏi nơi đây, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám quấy rầy.

Quen thuộc với Diệp Hàn, biết rõ tuy Diệp Hàn hành sự bá đạo, bất luận kẻ nào cũng không thể áp chế, nhưng ngày thường vẫn có thể nói giỡn được với bằng hữu.

Dù vậy, Cổ Thiên Cương cũng có chút nghĩ mà sợ.

Sợ Võ Đạo Hoàng Đồ này lại xuất hiện vấn đề gì.

Trong mật thất.

Diệp Hàn nhìn chằm chằm họa quyển này một canh giờ.

Cuối cùng, hai con ngươi của hắn nổi lên gợn sóng:

- Sát Khí Quyết!

Sát Khí Quyết:

Nhật nguyệt vô quang sát khí nổi.

Nổi trống trời trảm sát địch nhân

Trên bức tranh, viết hai hàng chữ đại khí bàng bạc, sát ý vô biên.

Một canh giờ này, Diệp Hàn đắm chìm trong thế giới sát ý vô biên không cách nào thoát thân.

Hắn cảm giác được hồn phách của mình bị hút vào trong bức tranh, có một loại cảm giác bị khí tức sát phạt vô biên, huyết tinh vô biên cắn nuốt, nghiền nát.

Giống như vĩnh viễn đọa địa ngục, trọn đời không cách nào thấy lại ánh mặt trời.

- Hay cho một Sát Khí Quyết, nếu không có Cửu Giới Trấn Long Tháp, ta có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí... hồn phi phách tán.

Diệp Hàn lẩm bẩm.

Một bức tranh này, nói đúng ra là trong Võ Đạo Hoàng Đồ này, chất chứa sát ý vô biên.

Người ngưng tụ Hoàng Đồ, ngày xưa tuyệt đối bất phàm, chính là tồn tại khủng bố hành tẩu cả đời trong sinh tử giết chóc.

Cổ Thiên Cương nói đây là Thiết Giáp Chiến Tướng lưu lại ngày xưa, cũng có thể giải thích.

Hoàng Đồ này, chính là xương cốt sắt thép không khuất phục, vô biên sát ý ngưng tụ, trong đó ẩn chứa ảo diệu vô thượng.

Sát Khí Quyết là tổng cương, Hoàng Đồ chính là nội dung chân chính.

Ngộ ra nó, có chỗ tốt vô hạn.

Mặc dù không phải công pháp võ đạo, nhưng trong mắt Diệp Hàn, so với Nhật Nguyệt Càn Khôn Công gì đó trước đây, thì càng trân quý hơn gấp trăm lần.

Sát Khí Quyết chú trọng, chính là để cho người ta sinh ra sát ý vô biên, ngưng tụ ý chí võ đạo bất khuất.

Dùng sát ý tăng phúc chiến ý, lấy chiến ý tăng phúc chiến lực bản thân!

Sát Khí Quyết, tổng cộng có chín tầng, nếu có thể tấn thăng đến tầng thứ chín, sát ý ngưng tụ đến cực hạn, cho dù một võ giả bình thường, cũng có thể đại chiến với một tuyệt thế thiên tài cùng cấp bậc.

Thậm chí có thể ở thời điểm chiến đấu, bằng vào Sát Khí Quyết mà trực tiếp đánh tan chiến ý của đối phương, làm cho đối phương không đánh mà hàng.

Đây là một loại bí thuật tương tự như Thần Lực Bách Bạo, nhưng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Sẽ không khiến tinh thần của người ta sinh ra suy bại, cũng sẽ không khiến lực lượng của người ta xuất hiện suy yếu, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.

Chỉ là cực kỳ khó luyện thành!

Nhất định phải toàn tâm toàn ý tập trung vào bức tranh này, giống như lâm vào một đời chinh chiến của vị Thiết Giáp Chiến Tướng ngày xưa, cảm nhận sát phạt tĩnh mịch trên chiến trường, sau đó dung nhập ý chí của bản thân vào.

Hơi không cẩn thận, ý chí đắm chìm trong đó sẽ không thể rút ra, đến cuối cùng ý chí tiêu vong, hồn phách tịch diệt, trực tiếp tử vong.

Diệp Hàn vì không cảnh giác, vừa rồi đã bị trúng chiêu.

- Ta có Cửu Giới Trấn Long Tháp hộ thể!

- Thời khắc mấu chốt, Cửu Giới Trấn Long Tháp có thể bảo vệ hồn phách của ta, bảo vệ một tia Võ Đạo Chân Ý của ta, để ta không đến mức triệt để tẩu hỏa nhập ma, lâm vào trong ý cảnh Hoàng Đồ này, ta ngược lại là có thể không kiêng nể gì tu luyện.

Ý niệm trong đầu Diệp Hàn lóe lên.

- Nhật nguyệt vô quang sát khí nổi...

Hắn lẩm bẩm hai câu này, cảm thụ ý cảnh trong đó, lĩnh ngộ đạo lý trong đó.

Đồng thời, tinh khí thần lại lần nữa đắm chìm trong bức tranh Hoàng Đồ.

Một canh giờ cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua.

Trên người Diệp Hàn, một cỗ sát ý đặc thù đột nhiên ngưng tụ.

Theo thời gian trôi qua, loại sát ý này càng ngày càng mãnh liệt.

Tinh khí thần của hắn đang sinh ra biến hóa, đạt được một loại siêu thoát, một loại tăng phúc, nhưng trên bản chất lại chưa từng bị sát ý thay đổi, thủy chung bảo trì một tia ý chí bản tôn.

Hai canh giờ, ba canh giờ!

Ba canh giờ trôi qua, cả gian mật thất, không khí như lạnh xuống.

Sau khi sát ý trên người Diệp Hàn ngưng tụ đến cực hạn, có một loại sát khí theo đó nở rộ, ảnh hưởng đến hư không bốn phía.

Sát ý, sát khí!

Ý chí và khí tức thân thể của hắn sinh ra kết hợp, sinh ra biến hóa.

Tình huống này, chưa từng ngừng lại, kéo dài hơn hai mươi canh giờ.

Ngay tại một sát na nào đó, thân thể Diệp Hàn rốt cục động, cả người từ trong trạng thái lĩnh ngộ này thoát ra.

Hai mắt đục ngầu khôi phục thanh minh, khôi phục tự nhiên.

Lúc này, cả gian mật thất giống như mùa đông giá rét.

Một cỗ khí tức xơ xác mãnh liệt truyền ra ngoài, không nói mật thất này, cả đại điện cũng bị bao phủ bởi một loại sát ý tuyệt thế, làm cho người ta sợ hãi, không cách nào đặt chân.

Diệp Hàn vẫy tay một cái, liền lấy Võ Đạo Hoàng Đồ kia xuống.

Bất kể thế gian này có còn người khác tu luyện Sát Khí Quyết hay không, nhưng Hoàng Đồ này, không thể rơi vào tay người khác.

Ném Võ Đạo Hoàng Đồ vào trong không gian giới chỉ, Diệp Hàn đi ra mật thất, thoáng cảm ứng một phen, liền đi tới bên ngoài đại điện.

- Diệp Hàn, ngươi...

Cổ Thiên Cương đã sớm chờ ở ngoài điện, giờ phút này trong mắt lóe lên từng tia kinh hãi.

- Không có việc gì, lĩnh hội Võ Đạo Hoàng Đồ kia có chút thu hoạch.

Diệp Hàn mở miệng.

- Thật đáng sợ, sát ý kia như muốn ngưng tụ thành thực chất, ta suýt chút nữa trốn không thoát.

Cổ Thiên Cương cười khổ.

Nhưng sâu trong ánh mắt, lại kèm theo càng nhiều hy vọng.

Diệp Hàn càng mạnh, hy vọng giúp hắn lại càng lớn, điểm này Cổ Thiên Cương vẫn có thể hiểu được.

- Đúng rồi, đạo Võ Đạo Hoàng Đồ kia, ta sẽ mang đi, không có vấn đề gì chứ?

Diệp Hàn mở miệng nói:

- Không thì ta dùng Nhân Long Đan mua?

Cổ Thiên Cương vội vàng xua tay:

- Ngươi cứ mang đi, nó không có tác dụng gì với ta, mấy Hoàng Đồ khác, đến lúc đó ngươi cần đều có thể mang đi.

Sau đó hắn nhìn Diệp Hàn với ánh mắt kỳ quái:

- Ngươi lấy đâu ra nhiều Nhân Long Đan như vậy? Ta cũng chưa nghe nói Tam Đại Long Đạo Khí Trận bị người ta cướp sạch?

Diệp Hàn liếc Cổ Thiên Cương, lạnh nhạt mở miệng:

- Nhân Long Đan, chưa chắc chỉ hoàng thất của bát đại hoàng triều các ngươi mới có thể luyện chế, đúng rồi, ta tu luyện bao lâu rồi, Bách Long Đại Chiến sắp bắt đầu chưa?

- Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi đến chiến trường?

Cổ Thiên Cương nói.

- Xuất phát thôi!

Diệp Hàn hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)