Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 119: Bốn đại chân truyền, sát ý vô tận

Chương Trước Chương Tiếp

Sát ý của Diệp Hàn nồng đậm đến cực hạn.

Mọi thứ đều là hư ảo, hắn không nể mặt bất cứ kẻ nào, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có hai chữ: Giết chết.

Bất kể là ai, giết sạch!

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Hàn liền va chạm với bốn bóng người.

Một luồng năng lượng đáng sợ bùng phát trong tích tắc, tạo thành một cơn sóng xung kích kinh thiên động địa.

Ngay khi vừa tiếp xúc, Diệp Hàn đã bị đẩy lùi ba bước.

- Hửm?

Lúc này hắn mới nhận ra, bốn người đeo chiến kiếm trước mặt này không đơn giản.

Bốn tên Nguyên Thể cảnh!

Đây lại là bốn cao thủ Nguyên Thể cảnh, đệ tử chân truyền của Phần Nguyệt Thư Viện, cao tầng của Vô Cực Kiếm Tông.

- Tên khốn không biết sống chết, ngươi muốn làm gì?

Một người trong số đó cười khẩy, giống như đang nhìn một tên hề.

- Diệp Hàn ca ca, chúng ta đi thôi...

Sở Ấu Thi ở phía sau rụt rè lên tiếng, nàng rất lo lắng.

Đệ tử chân truyền không thể trêu vào, cho dù nàng là con gái của Phó viện chủ, đối phương cũng sẽ không nể mặt.

Tuy Phần Nguyệt Thư Viện khác với Luân Hồi Thư Viện, nhưng có một điểm tương đồng.

Đó chính là lấy thực lực vi tôn, các đệ tử chân truyền cao cao tại thượng đều hành sự bá đạo, khinh thường tất cả.

- Tiểu tử, sao ngươi không ra tay nữa?

Một tên khác cũng nhìn Diệp Hàn với vẻ chế giễu, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt.

- Đã sớm nghe nói ngươi không biết sống chết, bá đạo vô cùng, trời không sợ đất không sợ, là một tên lỗ mãng, hôm nay xem ra quả nhiên đúng như vậy.

Tên này tiếp tục chế nhạo.

Vừa lên đã ra tay, thật sự cho rằng bốn người bọn ta là đám phế vật bị ngươi trấn áp mấy ngày trước sao?

Tên này thật sự là không biết nhìn người, không biết chữ chết viết như thế nào, bây giờ xem hắn làm sao đây?

Một người trong đó tiếp tục mở miệng, trên mặt cười như không cười:

- Diệp Hàn, tuy ngươi không phải đệ tử Phần Nguyệt Thư Viện ta, nhưng ba đại thư viện vốn đồng khí liên chi, loại tiểu nhân vật ở Luân Hồi Thư Viện như ngươi, dám cả gan khiêu khích mấy vị đệ tử chân truyền như chúng ta, nên làm như thế nào, chắc không cần ta phải nói nhiều chứ?

- Quỳ xuống!

Người thứ tư trong nháy mắt bộc phát ra thanh âm như sấm rền:

- Tự mình vả miệng một trăm cái, dập đầu mười cái cho mỗi người chúng ta, hôm nay chuyện ngươi xúc phạm uy nghiêm của chúng ta coi như bỏ qua, tha cho ngươi khỏi chết, nếu không, ngươi chỉ có một con đường chết!

Đúng lúc này, Sở Ấu Thi lại bước lên phía trước, rụt rè nhìn bốn người kia một cái, sau đó kéo góc áo Diệp Hàn:

- Chúng ta đi thôi, đừng chọc giận bọn họ nữa được không?

- Sở Ấu Thi, câm miệng cho ta, tiểu tử này dám trêu chọc Vô Cực Kiếm Tông chúng ta, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không cứu được hắn.

Một giọng nói lạnh lùng vô tình từ phía trước truyền đến, hướng Sở Ấu Thi nói:

- Tuy ngươi là nữ nhi của Phó viện chủ, nhưng cũng không bảo vệ được hắn.

Đám đệ tử chân truyền Phần Nguyệt Thư Viện này có thể nói là ngông cuồng vô pháp vô thiên, bọn họ nể mặt Phó viện chủ, lúc trước mới không xông vào Vân Các mang Sở Ấu Thi đi.

Nhưng nói thật, Sở Ấu Thi cũng chẳng được bọn họ để vào mắt.

- Ấu Thi, muội về Vân Các trước đi!

Diệp Hàn nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Sở Ấu Thi, ôn hòa nói.

Thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.

- Buông ra!

- Tên súc sinh kia, mau buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, nếu không để chuyện này truyền đến tai Phong Tông chủ, ngươi có chết cửu tộc cũng không chuộc được tội.

Nhìn thấy Diệp Hàn nắm tay Sở Ấu Thi, bốn gã cao thủ đều lộ ra vẻ hung ác, lớn tiếng quát mắng.

- Ấu Thi, mau trở về.

Sư tỷ Mạc Khinh Nhu không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa Vân Các, thanh âm của nàng truyền đến.

- A, Mạc tỷ tỷ...

Sở Ấu Thi lên tiếng, lúc này mới lui về phía sau, đi tới bên cạnh Mạc Khinh Nhu.

- Nha đầu này...

Mạc Khinh Nhu nhìn Sở Ấu Thi đáng thương, trong mắt hiện lên nụ cười ôn nhu.

Nàng dường như không lo lắng cho Diệp Hàn, hoặc có lẽ là biết nên làm như thế nào vào lúc này, nàng kéo Sở Ấu Thi, hai người lập tức tiến vào trong Vân Các.

- Nói đi, Diệp Hàn, chúng ta cho ngươi thêm mười hơi thở, tự mình chọn lựa quỳ hay không quỳ!

Trước mặt Diệp Hàn, ánh mắt bốn đại cao thủ nhìn chằm chằm, bốn đạo khí thế giống như núi cao ngất trời bộc phát ra, khoá chặt Diệp Hàn, vô hình trung áp chế tinh thần lực của hắn.

Đối mặt với cao thủ như vậy, rất nhiều thiên tài trên bảng Ngân Nguyệt nội môn Phần Nguyệt Thư Viện cũng phải cúi đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Các ngươi, tất cả đều phải chết!

Diệp Hàn hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn rốt cuộc không còn nỗi lo về sau nữa.

Tinh thần lực của hắn trong nháy mắt tăng vọt đến đỉnh phong, khí huyết và nguyên lực trong cơ thể bắt đầu chấn động, như muốn tiến vào trạng thái sôi trào, bùng nổ, trực tiếp thoát ra khỏi cơ thể.

- Ngươi...

Bốn đại cao thủ thấy cảnh này đều giật mình.

Diệp Hàn im lặng hồi lâu, bọn họ còn tưởng hắn muốn khuất phục, ai ngờ vẫn không biết sống chết như thế.

- Người hiền thường bị kẻ khác bắt nạt!

- Từ khi ta gia nhập Luân Hồi Thư Viện đến nay, Vô Cực Kiếm Tông các ngươi vẫn luôn không ngừng bức bách ta.

Thanh âm của Diệp Hàn bình tĩnh xen lẫn trầm trọng, giống như bị áp ức vô số năm.

Trong mắt hắn hiện lên sát ý ngập trời, gằn từng chữ:

- Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết, không phải ta trêu chọc Vô Cực Kiếm Tông, mà là Vô Cực Kiếm Tông các ngươi không biết điều, dám trêu chọc tới ta.

- Làm càn!

Một chưởng đánh tới, bao phủ lấy đầu Diệp Hàn.

- Cút!

Thanh âm của Diệp Hàn đột nhiên tăng lên gấp mười lần.

Sức mạnh bộc phát hoàn toàn, ý chí chấn động, một quyền đánh ra, lực lượng vô song ngưng tụ trong đó.

Ầm ầm, chưởng lực đáng sợ kia bị đánh tan.

Thân thể Diệp Hàn lao về phía trước, như mãnh hổ xuống núi, như thiên long từ trên trời giáng xuống, mang theo khí huyết vô cùng hung mãnh.

Mãnh Hổ Xuống Núi!

Phong Quyển Tàn Vân!

Phong Lôi Dũng Động!

Hổ Báo Lôi Âm!

Bốn thức Hổ Báo Lôi Quyền hợp nhất, gia trì vào một kích này của Diệp Hàn.

Bốn quyền hợp nhất, phá hủy tất cả!

Ầm ầm!

Thân thể hắn va chạm với tên đệ tử chân truyền phía trước.

Mặt đất rung chuyển, không gian nổ tung.

Nguyên lực, khí huyết, cương khí, ba thứ dung hợp, giống như lũ lụt bộc phát, từ trong nắm đấm của Diệp Hàn tràn ra ngoài.

- A...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tên đệ tử chân truyền vừa bước vào Nguyên Thể cảnh kia, trong nháy mắt bị Diệp Hàn đánh bay.

- Cái gì?

- Tên súc sinh, chết đi!

Ba người còn lại thấy vậy đều nổi giận.

Ba thân ảnh đồng thời lao ra, tấn công Diệp Hàn.

- Tất cả đều phải chết, hôm nay không ai sống sót!

Diệp Hàn ngửa mặt lên trời gầm lên, tinh thần lực lại lần nữa tăng lên.

Hắn vừa mới bước vào Chân Không Bạo, vừa lúc cần một trận chiến đỉnh cao.

- Cương Khí Phá Diệt Quyền!

- Liệt Diễm Cực Đạo Chưởng!

- Đoạn Hồn Kiếm!

- Phong Vũ Kiếm!

Bốn loại võ kỹ cường đại bộc phát.

Bốn đại đệ tử chân truyền sát khí ngập trời, không ngờ tiểu nhân vật như Diệp Hàn lại dám ra tay như vậy.

Loại khiêu khích này, bọn họ không thể nào tha thứ.

Giống như bốn con hổ dữ đang đi trên đường, đột nhiên thấy một con thỏ nhỏ không biết sống chết nhảy ra, còn muốn giết chúng, làm sao có thể nhịn được?

Ầm ầm ầm ầm!

Không gian nổ tung, bốn đạo võ kỹ bao phủ lấy Diệp Hàn.

Cương khí của Diệp Hàn ngưng tụ thành chiến giáp, cưỡng ép đỡ được một kích này.

Tóc tai hắn bay tán loạn, chiến ý bừng bừng:

- Bốn người các ngươi, muốn làm chó của Phong Vô Lượng, dám uy hiếp ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, kết cục của việc khiêu khích ta là gì!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️