- Làm sao bây giờ?
Cổ Thiên Cương kiêng kỵ.
- Có ta ở đây, sợ cái gì?
Diệp Hàn liếc nhìn Cổ Thiên Cương.
Rất nhanh, một đám đệ tử xuất hiện ở gần đó, đi đầu lại là một cao thủ Nguyên Thể cảnh.
Trong Phần Nguyệt Thư Viện, Nguyên Thể cảnh là đệ tử chân truyền, cực kỳ hiếm thấy, ngày thường rất khó xuất hiện, đều bế quan đột phá, hoặc vân du Thái Hư Cổ Vực, tìm kiếm cơ duyên.
- Diệp Hàn, ngươi đúng là không biết sống chết!
- Tiểu nhân vật Khí Bạo cảnh mà dám ra tay như vậy ở Phần Nguyệt Thư Viện chúng ta, kết cục chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Kẻ này vừa đến, liền nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn, trong mắt mang theo hàn quang bức người.
- Thật sao?
Diệp Hàn híp mắt nhìn đối phương, sau đó nhìn về phía Cổ Thiên Cương.
- Lấy một tấm võ phù cho ta!
Diệp Hàn nói.
- Võ... Võ phù?
Cổ Thiên Cương sững sờ, ngay sau đó trong tay lóe sáng, lập tức đưa chín tấm võ phù lớn bằng bàn tay cho Diệp Hàn.
Thứ này, hắn có rất nhiều!
Là Tứ hoàng tử của Vô Cấu Hoàng Triều, gia sản của Cổ Thiên Cương không phải người thường có thể tưởng tượng, các loại bảo vật đúng là nhiều vô số kể.
Ở phòng đấu giá Lôi Hỏa, sở dĩ bị Diệp Hàn tùy ý chế tài, hoàn toàn là do Diệp Hàn quá mạnh mẽ, khiến Cổ Thiên Cương không kịp phòng bị, không thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.
- Ngươi vừa nói gì?
Diệp Hàn nghịch võ phù trong tay, nhìn về phía đám người trước mặt.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, một tấm võ phù kích phát, lực lượng bộc phát ra đủ để giết chết một đám người.
- Ngươi... ta...
Sắc mặt của đám cao thủ Vô Cực Kiếm Tông lập tức trở nên khó coi.
- Không có thực lực thì ngậm miệng lại, dẫn đám người không biết điều này cút về.
Diệp Hàn liếc mắt.
- Tốt, tốt, Diệp Hàn, hi vọng ngươi có thể mãi mãi kiêu ngạo như vậy.
Tên đệ tử Nguyên Thể cảnh kia vung tay, một đám người phía sau vội vàng đỡ đám người Đoạn Thiên Lãng dậy, dứt khoát rời khỏi nơi này, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Bọn hắn cảm thấy rất ủy khuất, nhất là câu “không có thực lực của Diệp Hàn càng khiến bọn họ muốn thổ huyết tại chỗ.
Một tiểu nhân vật tu vi Cương Khí Bạo, cầm mấy tấm võ phù nói người khác không có thực lực?
Ngươi thử vứt võ phù đi xem?
- Cổ Thiên Cương, chúng ta nhớ kỹ ngươi, sẽ tìm Nhị hoàng tử nói chuyện rõ ràng.
Đám người đi xa, mới có âm thanh nặng nề, cực kỳ phẫn nộ truyền đến.
- Cút!
Người nói là Diệp Hàn, sóng âm cuồn cuộn như sấm sét, khiến đám người kia không nhịn được run rẩy, hoàn toàn im miệng.
Diệp Hàn ném võ phù trong tay cho Cổ Thiên Cương:
- Trong tay có thứ tốt như vậy, ngươi còn sợ cái gì? Một Đoạn Thiên Lãng cũng dám mắng ngươi như vậy? Nổ chết hắn là được.
- Thư viện có quy củ!
Sắc mặt Cổ Thiên Cương sa sầm.
- Quy củ, vĩnh viễn chỉ giành cho kẻ yếu.
Diệp Hàn nhìn hắn, nói xong liền đi ra thư viện.
Cổ Thiên Cương đuổi theo, đi cùng Diệp Hàn, đưa lại mấy tấm võ phù cho hắn:
- Những võ phù này, ngươi cầm...
- Không cần, thứ này thỉnh thoảng lấy ra chơi đùa là được, nếu thật sự dựa vào võ phù để sống qua ngày, sớm muộn gì cũng chết mà không biết chết như thế nào.
Diệp Hàn lắc đầu nói.
Võ giả, chiến lực của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Những thứ khác đều là phụ trợ, Diệp Hàn luôn tin tưởng điều này.
Vô Cấu Đế Đô, chợ đen.
Cái gọi là chợ đen, thực chất là mấy con phố cổ đan xen lẫn nhau.
Muốn vào đó, cần phải trải qua nhiều tầng kiểm tra, vô cùng phức tạp, nhưng có Cổ Thiên Cương, quả thực là thuận tiện hơn rất nhiều, một đường thông suốt.
Loại chợ đen này, thực ra là được Vô Cấu hoàng thất ngầm đồng ý.
Thế giới võ giả cần sự tồn tại của chợ đen này, cho dù không đặt ở đây, cũng sẽ xuất hiện ở nơi khác.
Chợ đen cũng là một phần nguyên nhân khiến Vô Cấu Đế Đô phồn hoa náo nhiệt.
- Có nơi nào thu mua công pháp không?
Diệp Hàn nhìn Cổ Thiên Cương.
- Ngươi thật muốn bán Nhật Nguyệt Càn Khôn Công? Hay là... ta có thể làm chủ, Vô Cấu Hoàng Triều chúng ta sẽ mua nó.
Cổ Thiên Cương nhìn Diệp Hàn.
Diệp Hàn lắc đầu:
- Ân oán của hai hoàng triều các ngươi, ta không muốn dính vào.
Tám đại hoàng triều không nói chiến tranh liên miên, nhưng cũng luôn đấu đá lẫn nhau, ngoài mặt hòa thuận, trong lòng thì không, nếu mình đưa Nhật Nguyệt Càn Khôn Công cho Vô Cấu Hoàng Triều, vậy thì ý nghĩa rất đặc biệt, chẳng phải sẽ trở thành cái gai trong mắt Nhật Nguyệt Hoàng Triều sao?
Tuy bọn họ không dám công khai làm gì mình, nhưng cứ bị để ý cũng rất phiền phức.
Một Vô Cực Kiếm Tông đã đủ rồi, lại thêm Nhật Nguyệt Hoàng Triều, vậy còn tu luyện được nữa không?
- Được rồi!
Cổ Thiên Cương gật đầu, hắn cũng chỉ nói bâng quơ mà thôi.
Là hoàng tử, công pháp hắn tu luyện chưa chắc đã yếu hơn Nhật Nguyệt Càn Khôn Công.
Rất nhanh, Cổ Thiên Cương dẫn Diệp Hàn đến một con phố, đi vào cửa tiệm tên Thiên Ngoại Lâu ở phía bắc.
- Tứ hoàng tử, còn có vị khách quý này, mời vào trong.
Hai người vừa bước vào một lát, đã được mời lên lầu.
Hiển nhiên Tứ hoàng tử Cổ Thiên Cương là khách quen của nơi này, có vẻ khá thân thiết.
- Không biết hôm nay Tứ hoàng tử đến đây là muốn mua gì?
Một lão già nhanh chóng đi vào, vẻ mặt tươi cười.
- Nhân vật chính hôm nay không phải ta.
Cổ Thiên Cương cười nói, giới thiệu:
- Vị này là Diệp Hàn, đệ tử Luân Hồi Thư Viện.
- Ồ?
- Chính là vị truyền nhân Nhân Gian Đạo, người có biểu hiện không kém Phong Vô Lượng trong Lục Đạo chi tranh, Diệp Hàn?
Lão già này lập tức nói, hắn ở tận Vô Cấu thành, vậy mà lại biết rõ một số chuyện của Diệp Hàn.
- Không sai!
Diệp Hàn gật đầu, đã đến đây cùng Cổ Thiên Cương, vậy thì thân phận này cũng không cần phải che giấu nữa.
- Lão phu Huyền Vô Sách, đại quản sự của Thiên Ngoại Lâu!
Lão già trịnh trọng nói.
- Huyền lão, Nhật Nguyệt Càn Khôn Công, có thu mua không?
Cổ Thiên Cương nhìn đối phương.
Đồng tử của Huyền Vô Sách co rút, sau đó kích hoạt một luồng nguyên lực phong tỏa bốn phía, ngăn âm thanh truyền ra ngoài.
- Nhật Nguyệt Càn Khôn Công, công pháp Địa cấp thượng phẩm, do Cửu U Vương sáng tạo.
Huyền Vô Sách nói:
- Một ức Nguyên Khí Đan!
Không đợi Diệp Hàn và Cổ Thiên Cương đáp lời, Huyền Vô Sách lại nói tiếp:
- Nếu là bí tịch gốc, gấp mười lần, mười ức Nguyên Khí Đan.
- Hai mươi ức!
Diệp Hàn nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh.
Trong lòng hắn lại đang rung động, so với cái giá một ngàn vạn Nguyên Khí Đan mà Lưu Tử Phong nói...
Trước đó mình đúng là suýt chút nữa thành kẻ ngu ngốc, bị phòng đấu giá Lôi Hỏa lừa gạt.
- Cái gì?
Lão già trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc.
Không chỉ bởi vì Diệp Hàn nói ra con số hai mươi ức, mà là...
- Có thể để lão phu xem qua không?
Huyền Vô Sách nói.
- Được!
Tuy đã trải qua chuyện ở phòng đấu giá Lôi Hỏa, nhưng Diệp Hàn dường như không có ý kiến gì khác, trực tiếp đưa Nhật Nguyệt Càn Khôn Công cho đối phương.
Huyền Vô Sách mở bí tịch ra, chỉ xem một lát, liền hít sâu một hơi.
Do dự một chút, Huyền Vô Sách nói:
- Được, hai mươi ức.
Hắn đưa bí tịch cho Diệp Hàn:
- Tiểu hữu chờ một chút, hai mươi ức Nguyên Khí Đan không tiện mang theo, đổi thành Cương Khí Đan được không?
- Không vấn đề gì!
Diệp Hàn gật đầu.
Huyền Vô Sách nhanh chóng rời đi.
- Không cần lo lắng, tuy chợ đen có quy củ riêng, thậm chí không bị hoàng thất chúng ta quản lý, nhưng chợ đen thường là nơi công bằng nhất, bất kể là giá cả hay uy tín, nếu không thì ai dám đến đây?
Cổ Thiên Cương chủ động nói, sợ Diệp Hàn nghĩ ngợi lung tung.
- Chỉ là một bộ công pháp Địa cấp thượng phẩm mà thôi.
Diệp Hàn cười cười, không nói thêm gì nữa.
Nhật Nguyệt Càn Khôn Công này, hắn cũng chỉ nhân cơ hội bán đi, đổi lấy một ít Nguyên Khí Đan, kỳ thật không quan tâm lắm.
Một lát sau, Huyền Vô Sách trở lại.
Trong tay hắn cầm một chiếc nhẫn không gian và một lệnh bài màu đen.
- Thất Sát Lệnh?
Cổ Thiên Cương kinh hô, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
- Đúng vậy, chính là Thất Sát Lệnh.
Huyền Vô Sách đưa nhẫn không gian và lệnh bài cho Diệp Hàn:
- Thất Sát Lệnh, tặng cho tiểu hữu, Cương Khí Đan cũng ở trong nhẫn này, ngươi kiểm tra xem.
Diệp Hàn tĩnh tâm, đưa một luồng nguyên lực vào trong nhẫn.
Hắn lập tức phát hiện, bên trong nhẫn chất đống hai ngọn núi nhỏ.
Núi đan dược!