Võ Nghịch Cửu Thiên Giới

Chương 113: Tất cả quỳ xuống

Chương Trước Chương Tiếp

Quyền mang khuấy động, đánh vỡ hư không.

Quyền mang cuồn cuộn đánh ra, giống như một vị Nhân Hoàng giáng thế, quyền trấn bát hoang.

Một kích này của Diệp Hàn, quả thực là diễn dịch ra uy thế hoàng đạo cực kỳ mênh mông, khiến Cổ Thiên Cương cũng phải ngoái nhìn.

Hắn là Tứ hoàng tử Vô Cấu Hoàng Triều, đối với uy thế hoàng đạo vô cùng quen thuộc, đương nhiên có thể hiểu rõ giờ phút này khí thế trên người Diệp Hàn đại biểu cho điều gì.

Ầm!

Thiên địa nơi đây, chân không như muốn nổ tung.

Quyền mang đáng sợ mang theo khí thế hủy diệt, nghiền nát tất cả kiếm khí.

Quyền trấn thiên địa!

Trong lúc xôn xao, tất cả đệ tử thiên tài của Phần Nguyệt Thư Viện đều run rẩy, kiếm khí toàn thân bị đánh tan, nguyên lực bị đánh nát.

Phụt phụt phụt...

Từng bóng người sợ hãi, loạng choạng ho ra máu tươi.

Trận chiến kết thúc!

Cổ Thiên Cương hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

Trái tim hắn giống như muốn nhảy ra ngoài, chỉ biết là mình kiếm lời lớn rồi.

Bất kể phải trả giá lớn đến đâu, cũng phải nắm chặt lấy Diệp Hàn, lấy lòng Diệp Hàn, trói buộc cùng một chỗ, tương lai mình nhất định sẽ bay lên như diều gặp gió.

Một hoàng tử có ý nghĩ như vậy quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này Cổ Thiên Cương thật sự nghĩ như thế.

- Đoạn Thiên Lãng, ngươi nói xem, sự ngông cuồng lúc trước của ngươi đã đi đâu rồi?

Diệp Hàn bước về phía trước, một cước giẫm lên giữa ngực Đoạn Thiên Lãng, trong ánh mắt sát ý lạnh lẽo.

Trên mặt Đoạn Thiên Lãng chỉ có sợ hãi, không còn bất kỳ sự không cam lòng nào, càng không có chút kiêu ngạo nào, lựa chọn im lặng.

- Ngươi bảo ta dọn đi đâu? Hửm?

Diệp Hàn lại mở miệng lần nữa.

Ngay lúc này, cách đó không xa, một đệ tử bị đánh trọng thương lạnh lùng quát lớn:

- Diệp Hàn, chúng ta là đệ tử Vô Cực Kiếm Tông, ngươi dám ra tay, sẽ bị trời tru đất diệt, không ai cứu được ngươi. Hiện tại ngươi cũng đã biết, toàn bộ Thái Hư Cổ Vực, ngươi trốn đến bất cứ nơi nào cũng không thoát khỏi uy thế của Vô Cực Kiếm Tông chúng ta.

Xuy...

Một đạo cương khí bá đạo xuyên thủng chân không.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khí hải của tên đệ tử mở miệng kia bị xuyên thủng.

Đây mới thực là phế bỏ.

Hoàn toàn khác với lúc trước trấn áp Tứ hoàng tử Cổ Thiên Cương.

Sau khi ra tay, Diệp Hàn xoay người lại nhìn về phía Đoạn Thiên Lãng:

- Ngươi nói xem? Đoạn Thiên Lãng.

- Chọc giận cao thủ như ngươi, là ta không có mắt!

Đoạn Thiên Lãng hoàn toàn mất hết khí phách.

- Tự vả mười cái, quỳ gối trước Vân Các sám hối, khi nào Vô Cực Kiếm Tông các ngươi phái người đến thì khi đó mới được rời đi.

Diệp Hàn liếc nhìn Đoạn Thiên Lãng, sau đó nhìn về phía mấy người khác:

- Các ngươi, muốn sống, thì tự mình biết phải làm gì!

Chát, chát, chát...

Trong nháy mắt, tiếng tát tai vang dội không dứt bên tai.

Diệp Hàn nhìn Đoạn Thiên Lãng tự tát mình, âm thầm lắc đầu.

Hắn biết, tâm tính của Đoạn Thiên Lãng này đã triệt để sụp đổ, ý chí toàn thân bị hắn đánh cho suy sụp.

Sau này nội tâm không cách nào trở về như trước, võ đạo chi tâm coi như triệt để biến mất, không còn tiền đồ gì nữa.

Sau một chén trà, tám người đồng loạt quỳ gối ở chỗ này, không dám vọng động.

Trong mắt mỗi người đều mang theo sợ hãi và mờ mịt.

Không còn ai dám thử uy hiếp Diệp Hàn nữa.

Làm xong tất cả, Diệp Hàn xoay người đi về phía Vân Các.

- Cổ Thiên Cương, vào đi!

Giọng nói của hắn vang lên.

Tứ hoàng tử Cổ Thiên Cương vội vàng đi theo Diệp Hàn bước vào Vân Các.

Trong Vân Các.

- Cổ Thiên Cương bái kiến hai vị cô nương.

Cổ Thiên Cương bước vào, cung kính nhìn Mạc Khinh Nhu và Sở Ấu Thi.

- Ừm!

Mạc Khinh Nhu khẽ gật đầu.

- Vị này là sư tỷ của ta, Mạc Khinh Nhu.

Diệp Hàn nhìn thấy thái độ của sư tỷ, lúc này mới mở miệng nói với Cổ Thiên Cương.

Hắn để Cổ Thiên Cương bước vào Vân Các, cũng là muốn sư tỷ xem giúp một chút, sư tỷ nhìn người, dù sao vẫn chuẩn hơn hắn.

- Lên đây đi!

Không đợi Cổ Thiên Cương mở miệng, Diệp Hàn liền đi về phía phòng tu luyện tầng ba.

- Ngươi đã nuốt đan dược gì?

Trong phòng tu luyện, Diệp Hàn nhìn Cổ Thiên Cương.

- Phá Chướng Đan!

Cổ Thiên Cương nói:

- Có thể khiến cho chiến lực tăng mạnh trong thời gian ngắn, thậm chí đạt đến trạng thái đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng chỉ giới hạn dưới Nguyên Thể cảnh.

- Tác dụng phụ là gì?

Diệp Hàn tiếp tục hỏi.

- Nhẹ thì phế bỏ một nửa cương khí, một nửa khí huyết, nặng thì cảnh giới tụt xuống, nhưng vừa rồi đều là ngươi ra tay, trạng thái của ta còn khá tốt, không đến mức cảnh giới tụt xuống.

Cổ Thiên Cương cười khổ.

Diệp Hàn nhìn Cổ Thiên Cương sắc mặt có chút tái nhợt, khí tức quả thật suy yếu, khẽ gật đầu:

- Ngươi đã có thành ý, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.

- A?

Cổ Thiên Cương nhìn Diệp Hàn.

Diệp Hàn lật tay, mười viên Nhân Long Đan lớn cỡ ngón tay cái xuất hiện.

- Nuốt vào!

Diệp Hàn nói.

Cổ Thiên Cương không hiểu lắm, nhìn thấy Diệp Hàn tiện tay lấy ra nhiều Nhân Long Đan mà ngay cả hoàng thất bọn họ cũng không có nhiều như vậy, lúc này cũng không dám hỏi.

Mười viên Nhân Long Đan bị nuốt xuống.

Loại đan dược này, có hiệu quả phi phàm với võ giả, nhưng quá trân quý, cho dù Cổ Thiên Cương là Tứ hoàng tử, cũng không nỡ dùng như vậy, càng không thể giống như Diệp Hàn trực tiếp dùng Nhân Long Đan để đấu giá.

Diệp Hàn đưa tay ra, sau khi đối phương nuốt Nhân Long Đan, một đạo nguyên lực độ vào trong cơ thể Cổ Thiên Cương.

Cơ thể Cổ Thiên Cương chấn động, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới, vô số huyệt đạo trong khoảnh khắc rung động, khí tức Nhân Long Đan tràn ngập khắp người.

Một cỗ lực lượng hung mãnh bá đạo tràn vào trong cơ thể, dọc theo kinh mạch trùng kích.

Cổ Thiên Cương cũng không ngăn cản, nếu Diệp Hàn muốn giết hắn, không cần phải phiền phức như vậy.

Chỉ một lát sau, Cổ Thiên Cương cảm thấy khí tức Nhân Long Đan triệt để dung nhập vào trong cơ thể mình, đồng thời, cỗ lực lượng của Diệp Hàn kia cũng vận hành trong cơ thể hắn ba chu thiên.

Cỗ lực lượng này, phối hợp với dược lực của Nhân Long Đan, giống như phá tan rất nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể hắn.

Điều này khiến Cổ Thiên Cương cảm thấy toàn thân sảng khoái, vô số lỗ chân lông mở ra, có một loại cảm giác thoải mái sau khi đốn ngộ.

- Đây là thủ đoạn gì?

Cổ Thiên Cương kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không thể tin được.

Lực phản phệ của Phá Chướng Đan mà hắn phải chịu biến mất không nói, lúc này hắn lại có dấu hiệu sắp đột phá Nguyên Thể cảnh.

Đặc biệt là Vô Cấu Hoàng Thể của hắn, lúc này giống như được gột rửa và tôi luyện, thể chất càng thêm cường đại.

- Thủ đoạn nhỏ mà thôi, truyền thừa Nhân Gian Đạo của chúng ta chính là Nhân Hoàng Đại Đạo, có điểm tương đồng với hoàng thất các ngươi.

Diệp Hàn mở miệng.

Hoàng Cực Kinh Thế Công, truyền thừa Nhân Gian Đạo, tuy Diệp Hàn chưa từng tu luyện qua, nhưng đây cũng là một lá bùa hộ mệnh hoàn mỹ.

Có thể che giấu Cửu Thiên Ngự Long Quyết và Vạn Cổ Bất Bại Long Thể của hắn rất tốt.

- Đúng rồi, theo ta đi chợ đen dạo một chút.

Diệp Hàn nhìn về phía Cổ Thiên Cương:

- Chợ đen ở Vô Cấu Đế Đô này, ngươi không xa lạ chứ?

- Đương nhiên!

Cổ Thiên Cương nói:

- Bảo vật trong chợ đen nhiều vô số kể, Diệp Hàn huynh cần gì cứ việc mở miệng.

Ở trong Phần Nguyệt Thư Viện, thân phận hoàng tử của Cổ Thiên Cương không đáng nhắc tới, nhưng ra khỏi thư viện, ở trong đế đô này, thân phận như hắn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Hai người ra Vân Các, đi vào chợ đen.

Nhìn Đoạn Thiên Lãng cùng tám người quỳ ở bên ngoài, Diệp Hàn càng cảm thấy, bản thân phải nhanh chóng đột phá đến Chân Không Bạo.

Chỉ có như thế, mới có thể ứng phó với phiền phức tiếp theo.

Vừa lúc ở trong chợ đen xem có thể tìm được mấy món bảo vật để tu luyện hay không, ngoài ra nhanh chóng bán Nhật Nguyệt Càn Khôn Công đi.

Lúc hai người vừa muốn khởi hành thì thấy từ xa có một đoàn cao thủ đeo kiếm đi tới.

Đều là người của Vô Cực Kiếm Tông.

Nhanh như vậy đã có người đến tiếp dẫn đám người Đoạn Thiên Lãng trở về rồi sao...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️