Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Săn Giết Thần

Chương 9: Chương 9: Hắc lâu kinh hoàng (9)

Chương Trước Chương Tiếp

Nghĩ đến việc bây giờ ngoài kia đầy những con cương thi đáng sợ đang nhảy nhót khắp nơi, da gà của Bùi Dật nổi lên. Tuy nhiên điểm kỳ lạ là, phòng 404 không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến lạ thường.

Bùi Dật sờ ra phía sau, quả nhiên, là chiếc áo ngủ đỏ đó, tất cả đều giống như Trần Mặc nói. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài khe tủ, căn phòng vốn trống rỗng lúc này dần dần hiện ra hình dạng ban đầu, vì góc nhìn hạn chế, nên thứ mà Bùi Dật nhìn thấy cũng có hạn.

Trên tủ đầu giường cạnh giường có một khung ảnh, trên bàn gần cửa có chai nước, cốc trà. Những thay đổi này, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bị bỏ qua, đồng thời do trong phòng tối, tầm nhìn kém, nhìn không rõ lắm.

Bùi Dật vừa định đẩy cửa tủ ra, lại nghe thấy tiếng cửa bên ngoài mở ra, một người đàn ông bước vào. Bùi Dật cảm thấy người này không phải là người đàn ông vừa nãy, người này không mang theo chìa khóa.

Tiếp theo, Bùi Dật nghe thấy tiếng nước tắm từ nhà vệ sinh bên trong, người đàn ông đẩy cửa nhà vệ sinh, từ bên trong truyền ra tiếng hai người làm chuyện ấy, âm thanh càng lúc càng lớn, dường như họ đã lên giường.

Bùi Dật nhìn qua khe tủ, quả nhiên người phụ nữ trên giường mặc áo ngủ đỏ. Nghe những âm thanh này thật khó chịu, Bùi Dật cảm thấy không thoải mái, cậu lại nhìn đồng hồ, hy vọng thời gian trôi qua nhanh. Nhưng đúng lúc này, Bùi Dật lại vô tình chạm vào tủ. bên ngoài tiếng bước chân cũng đến gần, Bùi Dật nín thở, thầm nghĩ, tới rồi.

Cậu đã thầm quyết định, một khi người này mở cửa tủ, cậu sẽ lập tức trùm chiếc áo ngủ đỏ này lên đầu hắn ta, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Hiện tại, có thể thấy cương thi bên ngoài ít nguy hiểm hơn con quỷ này.

Con ngươi chậm rãi dán vào, đảo qua đảo lại, đó là một con ngươi rất lớn, màu trắng xám, giống như cá chết, đôi mắt rất hung dữ. Người đàn ông nhìn vào trong tủ qua khe cửa, con ngươi đảo lên đảo xuống, rất máy móc tìm kiếm khắp tủ.

Một tiếng cười khẩy đột nhiên vang lên, sau đó người đàn ông cũng đột ngột mở tủ, đưa tay muốn tóm lấy, chỉ nghe thấy người phụ nữ bên ngoài nói: “Thôi đi, đừng trêu nó nữa.”

“Thằng nhóc con, suốt ngày thích chơi trốn tìm. Sớm muộn gì tao cũng chơi chết nó.”

“Nói gì mà chết với chóc, đi thôi.”

Chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt, hai người họ đi ra ngoài, cửa đóng sầm lại. Bùi Dật nhìn ra ngoài, quả nhiên trong phòng trống không, cậu thở phào nhẹ nhõm. Tên này may mắn đấy, nếu không thì ai chơi chết ai còn chưa biết.

Ngay khi cửa đóng lại, đèn sáng lên. Mười hai giờ rưỡi. Bùi Dật ra khỏi tủ, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại. Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống vang lên.

[Người chơi Bùi Dật, đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn, Trốn tìm trong tủ quần áo 1/5. Thưởng điểm tích lũy: 1 điểm.]

[Người chơi Bùi Dật, người chơi Trần Mặc, đã sống sót sau mười hai giờ, thưởng điểm tích lũy: 1 điểm.]

Bùi Dật bước ra khỏi phòng 404, đợi Trần Mặc lên, Trần Mặc vừa nhìn thấy cậu, ngạc nhiên nói: “Anh Bùi? Anh không sao chứ.”

“Đương nhiên là tôi không sao rồi. Còn cậu, có sao không, có nghe thấy thông báo của hệ thống không? Xem ra do cậu ngất xỉu nên hệ thống tính là cậu thất bại.”

Trần Mặc: “...” Chuyện này, cậu ta thà ngất xỉu còn hơn: “Bây giờ chúng ta đã xem xong tầng sáu, tiếp theo phải làm gì?”

“Sống sót qua mười hai giờ được thưởng điểm tích lũy, điều này có nghĩa là độ khó của các màn sau sẽ tăng lên.” Bùi Dật hơi bực bội, vừa bực bội lại muốn hút thuốc, sờ túi mới phát hiện thuốc đã hết: “Rõ ràng, manh mối nằm ở phòng 404.”

Trần Mặc thở dài, dường như không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu ta thật sự không dám ở lại phòng 404, việc này cần phải có lòng can đảm phi thường...

“Vậy anh Bùi, lúc nãy anh thấy gì?”

“Gần giống như cậu thấy, nhưng lần này đôi vợ chồng này khá tình cảm, âu yếm nhau. Xong xuôi, người đàn ông đó muốn mở tủ, người phụ nữ nói một câu, đừng có trêu chọc nó nữa. Người đàn ông nói, thằng nhóc con, suốt ngày thích chơi trốn tìm. Khi người đàn ông mở tủ định bắt tôi, không nhìn về phía tôi, tôi đang núp ở phía bên trái cùng, nhưng người chồng lại nhìn sang phải, còn làm động tác đánh. Cậu hiểu ra gì chưa?”

“...” Trần Mặc nghe đến đây, thật sự nổi hết da gà. Sờ tay lên, đúng là da gà. Run rẩy nói: “Bùi... Bùi… Anh Bùi... Anh anh nói thử xem, lúc đó trong tủ ngoài chúng ta, còn có người khác? Đúng không?”

Bùi Dật nói: “Đúng, tôi đoán là một đứa trẻ, đứa trẻ là con của đôi vợ chồng này, nó thích chơi trốn tìm. Câu “thằng nhóc con” mà người đàn ông đó nói là đang mắng nó.”

Trần Mặc nghe đến đây, thật sự muốn nôn, nhưng cố mấy lần cũng không nôn ra được, thảo nào khi ở trong tủ quần áo, cậu ta cứ thấy rờn rợn, một kiểu lạnh kỳ quái, quỷ dị. Tức là, cả nhà ba người này đã chết từ lâu.

“Bản Trung Quốc của phim Ju-On à.” Bùi Dật nói: “Còn cậu, kể hết những gì cậu thấy xem nào.”

Trần Mặc run rẩy nói: “Em, em nghi ngờ, căn phòng em ở, cũng không được sạch sẽ. Em đi đến đó vào lúc mười một giờ năm mươi lăm phút, còn chưa kịp vào phòng thì đèn đột nhiên vụt tắt, thế là em vào đại một căn phòng trên đó, nhưng căn phòng này không có tủ, chỉ có giường.”

“Vậy nên cậu chui xuống gầm giường.”

Trần Mặc gật đầu: “Nhưng hình như em nghe thấy có người đang xem tivi... Âm thanh rất rất nhỏ.”

“Phòng nào?”

“Em không để ý, hình như là tầng ba phòng thứ hai hay thứ ba, em quên mất rồi, em chẳng dám nhìn xem luôn.”

“Tivi...” Bùi Dật trầm ngâm trong chốc lát, đây rõ ràng là một manh mối quan trọng. Thôi, cứ tập trung vào nhiệm vụ trốn tìm này trước đã.

Bùi Dật quay lại nhìn phòng 404, cậu nghi ngờ một trong những chỗ ẩn nấp là dưới gầm giường, vẫn phải thử ở phòng 404 trước. Mỗi chỗ, chắc phải bị phát hiện mới tính là thành công.

“Anh Bùi, anh sẽ không muốn...” Trần Mặc thấy Bùi Dật nhìn chằm chằm vào gầm giường, hỏi: “Thôi đi, đáng sợ quá. Trong tủ còn có thể che chắn, dưới gầm giường ai biết sẽ thấy gì.”

“Cậu nói đúng, nhưng không phải cậu đang thiếu tiền sao.” Có tiền mới có thể hút thuốc ngon: “Nghe này, nhóc Mặc, nếu cậu sợ, thì cứ trốn ở căn phòng cậu trốn lúc đầu ở tầng hai. Tôi nghĩ càng xuống tầng dưới càng an toàn, nhưng cũng chưa chắc. Cậu phải chú ý, trước tiên tránh những căn phòng từ phòng thứ ba trở đi. Tôi cố gắng phá giải manh mối cho cậu, chúng ta cùng nhau ra ngoài.”

Bùi Dật nhìn chiếc vòng tay: “Không biết có thể thêm bạn bè gì đó không. Cậu thử ấn cái nút trên chiếc đồng hồ này cùng lúc với tôi xem.” Quả thật trên đồng hồ của hai người họ đểu có một chiếc nút đen.

Trần Mặc làm theo, thật sự có thể thêm bạn bè, hơn nữa chiếc vòng này còn có thể dùng làm bộ đàm.

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ lên sân thượng xem sao, còn cậu chuẩn bị xuống tầng hai đi, tôi nghi ngờ thời gian sẽ bị xáo trộn.”

Bùi Dật vừa nói vừa nhìn đồng hồ, hai người mới nói chuyện một tí mà đã mười hai giờ năm mươi phút. Không ai ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy: “Bây giờ lập tức xuống lầu, tôi cũng không lên sân thượng nữa.”

Cậu vừa nói vừa quay trở vào phòng 404, nhưng không kịp nữa rồi chỉ trong nháy mắt, đèn trong hành lang lại đồng loạt tắt hết. Thời gian đang tăng tốc!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)