Lúc này, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu đến chỗ tủ quần áo. Trần Mặc nhìn rõ, đó là một bộ váy ngủ màu đỏ, ren hoa, cổ chữ V khoét sâu, trông rất gợi cảm, là váy ngủ của phụ nữ.
Đang nhìn kỹ thì Trần Mặc đột nhiên nghe thấy một tiếng sột soạt truyền đến, cậu ta lắng tai nghe, hình như lúc này có một đôi nam nữ đang làm chuyện ấy trên giường.
Cả tòa nhà không có ai, nghĩ cũng biết đó là thứ gì rồi. May mắn thay, thời gian không kéo dài lâu, một lúc sau, Trần Mặc nghe thấy tiếng quát tháo, cậu ta đưa mắt nhìn ra ngoài qua khe hở của tủ.
Là giọng của một người đàn ông, trầm đục, mạnh mẽ: “Con khốn thối tha! Dám lén tao đi tìm thằng đàn ông khác à?”
Một người đàn ông cao lớn kéo người phụ nữ dậy, sau đó tát lên mặt cô gái hai cái. Vì ánh trăng yếu ớt, Trần Mặc không nhìn rõ, đại khái cũng biết là màn chồng bắt quả tang vợ ngoại tình, nhưng người vợ cũng không phải dạng vừa, mở miệng mắng lại, hai người cãi nhau ầm ĩ, người này mắng “con đĩ thối tha” người kia mắng “đồ chó má”, còn nói cô ta muốn ngủ với bao nhiêu người thì ngủ.
Đôi vợ chồng đó cãi nhau ỏm tỏi. Trong lúc đó, Trần Mặc vẫn không nhìn thấy người phụ nữ. Có lẽ vì cãi nhau quá dữ dội, người đàn ông hung hăng xoay người phụ nữ lại, đẩy một cái, vừa vặn đẩy ngã cô ta về phía tủ quần áo nơi Trần Mặc đang trốn.
Cho đến khi nhìn rõ được bóng lưng của người phụ nữ, Trần Mặc sợ đến mức suýt ngất xỉu, lúc này người phụ nữ đó đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ mà cậu ta vừa sờ thấy! Cậu ta vội vàng đá bộ váy ngủ một cái, muốn đá nó ra khỏi tủ.
Một tiếng “két” vang lên, cửa tủ quần áo mở ra. Đầu óc Trần Mặc ong ong, cậu ta không ngờ tiếng mở tủ lại lớn đến vậy! Trong lòng thầm nghĩ bản thân tiêu đời rồi, bị lộ rồi! Cùng lúc đó, tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng đột nhiên im bặt, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ!
Trần Mặc lại lén lút nhìn ra ngoài, đôi vợ chồng kia không biết đã biến mất từ lúc nào. Căn phòng trống không, chỉ có ánh trăng chiếu trên giường.
Đi đâu rồi? Trần Mặc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ hai mươi, còn mười phút nữa đèn mới sáng lại. Bên trong tủ quần áo được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ của cậu ta, Trần Mặc chăm chú nhìn đồng hồ trên tay, cầu nguyện cho thời gian trôi qua nhanh hơn. Trong lúc đang thầm đếm thời gian, lúc này Trần Mặc lại đột nhiên phát hiện một phần tầm nhìn phía trước bị thứ gì đó che khuất.
Bên trong tủ quần áo bỗng tối sầm lại, Trần Mặc gần như theo phản xạ muốn hét lên, nhưng thực sự quá sợ hãi, sợ đến mức không biết phải kêu thế nào.
Cậu ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi mắt đàn ông hung dữ, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào khe hở của tủ, chính là đôi mắt của người chồng lúc nãy!
“Trần Mặc! Trần Mặc!”
“A!” Trần Mặc giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Vừa nhìn thấy Bùi Dật, trong lòng Trần Mặc cảm thấy giờ phút này được thấy người sống thật sự còn hạnh phúc hơn bất cứ điều gì.
“Anh Bùi!”
“Cậu không sao chứ?”
Trần Mặc nhìn quanh, phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong tủ quần áo, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài: “Anh Bùi, có quỷ! Có quỷ!”
Nói xong, cậu ta đi đến cửa nhìn, bảng số trước cửa phòng hiển thị số 404.
“Quỷ?” Bùi Dật đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này được bài trí rất đơn giản, khoảng 30 mét vuông, phía bắc bên trái là cửa sổ, phía nam có một chiếc giường lớn đang cặp sát vào tường, tủ quần áo được đặt ở góc tây bắc, vì vậy có thể nhìn thẳng về phía giường giống như những căn phòng trước, không có gì đặc biệt.
“Cậu kể lại tất cả những gì cậu thấy cho tôi nghe xem.”
Trần Mặc run rẩy, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra. Bùi Dật suy nghĩ một chút, đây hẳn là một manh mối rất quan trọng, cậu lại hỏi: “Sau khi cậu phát hiện ra, hệ thống có nói gì không?”
Trần Mặc lắc đầu: “Không.”
Sao lại thế nhỉ? Nhưng Bùi Dật chắc chắn sẽ không bỏ qua việc điểm tích lũy đột nhiên được tăng thêm.
“Được rồi, trước tiên chúng ta xem xét căn phòng này đã, xem có thể tìm thấy gì khác không?”
Trần Mặc gật đầu, tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, hồn vía lên mây. Bùi Dật đưa mắt quan sát một vòng, không thấy gì, đưa tay kéo mở thử một ngăn tủ, bên trong cũng trống rỗng.
Không có album ảnh hay vật dụng gì, xem ra hệ thống cũng không định cung cấp thông tin gì cho người chơi, hay là chỉ sau khi tắt đèn mới có manh mối nhỉ? Nghĩ như vậy, Bùi Dật quay sang hỏi Trần Mặc: “Lúc nãy khi trốn trong tủ, cậu có nhìn thấy điều gì xảy ra ngoài đây khi nhìn qua khe hở không?”
“Sao cơ?” Trần Mặc suy nghĩ một chút: “Có lẽ có, em không nhìn kỹ, nhưng em nhìn thấy một chiếc váy ngủ đỏ!” Nói rồi, cậu ta quay lại nhìn tủ quần áo, bên trong trống rỗng, không có gì cả.