“Điều này chứng minh được gì?”
Cậu nhún vai, nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ trong phòng có manh mối, vậy nên chúng ta hãy tìm kiếm trong mấy căn phòng thử xem.”
Trần Mặc nói: “Nhưng mỗi phòng đều khác nhau mà.”
“Cậu nói đúng, nhưng đối với trò chơi này, điểm đặc biệt chỉ có một.”
Hai người bắt đầu xem từ tầng hai, bốn mươi tám căn phòng, cho dù mỗi phòng chỉ mất một phút để kiểm tra, vậy thì bọn họ cũng phải mất hơn nửa tiếng. Bùi Dật nghĩ nếu lũ cương thi đều ở mức độ như vừa rồi, vậy thì cậu có thể treo ở ngoài hành lang như thế, miễn là đừng tăng độ khó là được.
Cứ như vậy, bọn họ lần lượt kiểm tra hết các phòng, sau khi kiểm tra xong toàn bộ mấy căn phòng ở tầng ba, hơn hai mươi phút đã trôi qua. Khi rẽ vào cầu thang từ tầng ba lên tầng bốn, nhìn thấy con số 4 màu đỏ viết trên tường, cậu không nhịn được nắm chặt con xúc xắc may mắn trong tay. Ở Trung Quốc, bốn luôn là con số không may mắn.
Tất cả những căn phòng mà họ kiểm tra ban nãy, đều chỉ là nhà dân bình thường, thật sự không tìm ra điểm gì kỳ quái hay đặc biệt. Bùi Dật thầm nghĩ, có phải mình đã bỏ sót điều gì không? Nếu không thì sao xem nhiều phòng như vậy mà vẫn không phát hiện ra gì cả.
Cậu vẫn nhớ trước đó có người nói tòa Hắc Lâu này được thiết kế dựa trên một hung lâu. Hung lâu là một căn nhà trước đó đã xảy ra án oan hoặc thảm án, sau đó mới bắt đầu xuất hiện những chuyện kỳ quái, kinh dị. Theo những gì Bùi Dật tìm hiểu được, những vụ án mạng, thảm án thường xảy ra ở những nơi có con số bắt đầu bằng bốn.
Vì tầng hai, tầng ba đều không có manh mối, cậu có linh cảm chắc chắn các phòng ở tầng bốn sẽ có manh mối. Bùi Dật nói ra suy luận của mình cho Trần Mặc nghe, cậu ta gật đầu, vẻ mặt khá căng thẳng, nhìn đồng hồ: “Sắp đến mười một giờ rồi.”
Bùi Dật liếc nhìn, còn năm phút nữa là đèn sẽ tắt lần nữa: “Được, chuẩn bị thôi, cậu leo cột cùng tôi chứ?” Cậu quyết định vẫn không nên đánh cược thì hơn, nhỡ trong phòng không có tác dụng thì sao, chẳng phải sẽ chết chắc sao? Sức lực của lũ cương thi đó rất mạnh.
Trần Mặc lắc đầu: “Em vẫn chọn tủ quần áo vậy, hy vọng là được.” Đây là tầng bốn, cái cột ở tầng hai còn dễ leo, nhưng cột ở tầng bốn, nếu ngã xuống thì ai chịu nổi.
Bùi Dật trả lời: “Được, vậy chúc cậu may mắn.” Nói xong, hai người họ tách nhau ra, mỗi người đi theo một hướng riêng.
Vừa đúng giờ, chỉ nghe thấy những tiếng “tách tách tách” đèn trên trần nhà lại tắt hết, Hắc Lâu chìm trong bóng tối mịt mùng. Chưa đầy một phút sau, lại vang lên vài tiếng nhảy mạnh mẽ.
Trần Mặc trốn trong tủ quần áo, cậu ta luôn có linh cảm rất chính xác, vận may cũng đặc biệt tốt, cậu ta cảm thấy trong tủ quần áo sẽ an toàn. Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.
Vừa rồi cậu ta vội vàng chạy vào, cũng không để ý đã vào phòng nào. Đáng lẽ cậu ta không nên vào phòng ở tầng bốn, lúc nãy quá hoảng loạn. Rõ ràng ban nãy thấy vẫn còn 5 phút nữa mới tới giờ đèn tắt, không hiểu sao mới 1 phút đèn đã tắt.
Lúc nãy cậu ta và Bùi Dật đã xem hai phòng đầu tiên, vậy nên bây giờ cậu ta vào phòng thứ ba? Đúng lúc này, Trần Mặc chợt nhớ ra, không, không đúng! Vừa nãy cậu ta đã tiến về phía trước, vào phòng 404! Nghĩ đến việc nơi đây có thể đã xảy ra án mạng, có rất nhiều hồn ma vất vưởng, Trần Mặc bịt miệng, không dám thở mạnh.
Cậu ta nhỏ con, lại gầy, thế là lập tức co mình vào trong góc tủ. Cậu ta cảm thấy phía sau là một đống quần áo mềm mại. Trần Mặc sờ soạng, muốn xác định lại, hình như là một bộ đồ ngủ, cậu ta thuận tay lấy nó che chắn trước mặt. Trên tủ tình cờ có một khe hở, có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không nhìn thấy được nhiều.