Những sợi dây leo run rẩy không ngừng, trên vết cắt của cô lại rỉ ra chất lỏng màu đỏ sẫm lạnh lẽo, có lẽ là cảm thấy đau, chúng nhanh chóng tản ra.
Không còn vật cản, tầm nhìn của Bạch Sương Hành lại trở nên rõ ràng.
Bên cạnh vẫn là khu rừng u ám đó, tuy là ban ngày nhưng những tán lá dày đặc đã che khuất hết ánh sáng.
Ở đây, cô chỉ có thể dựa vào vài tia sáng yếu ớt để phân biệt cảnh vật xung quanh.
Bên cạnh cô, còn có vài cái kén bị dây leo quấn chặt kín mít, không thể phân biệt được bên trong là ai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây