[Bên trong cánh cửa, gã chậm rãi cúi đầu.]
[Lỗ nhỏ tối om, được ráng chiều nhuộm một màu đỏ máu mờ ảo. Người đàn ông không hề phòng bị, khoảnh khắc đưa mắt nhìn ra, gã bỗng thấy một khuôn mặt ma quỷ méo mó!]
[Nỗi sợ hãi khủng khiếp đến mức nào! gã gần như nghẹt thở, lồng ngực rung lên dữ dội, gã rùng mình một cái, ngã ngồi xuống đất, phát ra tiếng hét chói tai!]
Bên ngoài cánh cửa, ba người thách đấu đáng lẽ phải bị dọa cho sợ hãi lại lặng lẽ đứng yên, không có chuyện gì xảy ra, chỉ có làn gió thu nhẹ nhàng thổi qua.
Bên trong cánh cửa, tên rình mò hét lên thất thanh: “Á!”
****
Cốt truyện phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Từ Thanh Xuyên ngẩn người.
Văn Sở Sở sững sờ.
Giọng thuyết minh im bặt.
Người đàn ông trong nhà bị dọa cho sợ mất mật, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
Bạch Sương Hành nghe thấy tiếng động liền cất điện thoại đi, chỉ một giây sau đã lộ vẻ kinh ngạc: “Bên trong có người sao? Gõ cửa lâu vậy mà không có phản ứng, tôi còn tưởng là nhà hoang. Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Từ Thanh Xuyên: “...”
Tôi cá là cô ấy giả vờ ngạc nhiên.
Văn Sở Sở: “...”
Diễn đạt y như thật, thật tự nhiên!
Sự xuất hiện của người đàn ông đáng lẽ phải bí ẩn, đầy vẻ kinh dị rùng rợn, bị Bạch Sương Hành phá đám, tất cả đều hóa thành một tiếng hét thảm thiết.
Mất mặt quá đi.
Căn nhà yên lặng hồi lâu, một lát sau, cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Người đàn ông trung niên bên trong trông khoảng bốn mươi tuổi, mắt híp, dáng người mập mạp, không biết là do sợ hãi hay tức giận mà sắc mặt tái mét.
Bạch Sương Hành nhìn thẳng vào mắt gã, mỉm cười áy náy: “Chào anh, chúng tôi nhận được thư mời đến ứng tuyển vị trí đệ tử chân truyền của đại sư Bách Lý. Xin hỏi anh là...?”
“Tòa nhà này là của tôi.”
Người đàn ông cố gắng kìm nén sự xấu hổ: “Đại sư Bách Lý là chị họ của tôi, tạm thời ở đây.”
“Ra là chủ nhà.”
Bạch Sương Hành: “Xin lỗi, vừa nãy điện thoại của tôi không cẩn thận bị run nhẹ, có phải đã làm anh sợ rồi không?”
Không cẩn thận, run nhẹ.
Chủ nhà không nhịn được nữa, khóe mắt giật giật.
Người phụ nữ này sao có thể thản nhiên như vậy chứ? Người bình thường ai lại đặt ảnh ma quỷ làm hình nền điện thoại, còn cố tình dí vào cửa nhà người khác?
Gã rất tức giận.
Nhưng lòng tự trọng của người trưởng thành mách bảo gã không được nổi giận.
Bị một bức ảnh dọa cho hét lên rồi ngã xuống đất, chuyện mất mặt này gã tuyệt đối không thể để người khác biết.
“Không sao.”
Người đàn ông trung niên mím môi, cười hiền lành chất phác: “Tôi dẫm phải nước trên sàn, vô tình ngã, không liên quan đến cô.”
Bạch Sương Hành phối hợp diễn xuất: “Vậy à, vậy tôi yên tâm rồi.”
Chủ nhà đáp lại bằng một tiếng cười khẩy.
Mặc dù gã nói dối trước, thừa nhận mình bị trượt chân ngã, nhưng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Bạch Sương Hành...
Càng tức hơn thì phải làm sao!
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên nhắm mắt hít sâu: “Mời vào.”
Gã không muốn nói chuyện với đám người này, lạnh nhạt giới thiệu cho có lệ:
“Chị họ tôi gần đây sức khỏe không tốt, đang nghỉ ngơi trong phòng. Tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp chị ấy. Nhớ giữ yên lặng, đừng gây thêm phiền phức.”
Đại sư Bách Lý có sức khỏe không tốt.
Trong thử thách sinh tồn của Đêm Trắng thường không có quá nhiều thông tin vô ích. Bạch Sương Hành lặng lẽ ghi nhớ điều này, ngẩng đầu quan sát cảnh tượng trong nhà.
Bước vào cửa là một hành lang hẹp và tối, không bật đèn, rất yên tĩnh.
Tường trắng loang lổ, phủ một màu xám xịt. Không biết có phải ảo giác hay không, càng đi về phía trước, nhiệt độ xung quanh càng lạnh.
“Chị họ tôi ở tầng hai.”
Chủ nhà đi trước: “Đi theo tôi.”
Trong hành lang tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng bước chân của mọi người. Đi đến tầng hai, Bạch Sương Hành ngửi thấy mùi hương trầm nồng nặc hơn.
Văn Sở Sở bên cạnh hình như cũng thấy lạnh, lặng lẽ kéo cổ áo lên.
Cấu trúc của tòa nhà này giống như khách sạn, tầng hai có một hành lang thẳng xuyên qua hai bên, hai bên hành lang có bốn căn phòng.
Chủ nhà không nói gì, gõ cửa phòng bên trái.
Lạ thay, rõ ràng không có ai sau cánh cửa, khi tiếng gõ cửa vang lên, cửa chống trộm lại tự động mở khóa, mở toang ra.
Văn Sở Sở khẽ thốt lên kinh ngạc. Chủ nhà dường như đã quen với điều này, đẩy cửa phòng ra.
Bên trong có một phòng khách và một phòng ngủ. Đèn trong phòng khách đang sáng, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, im ắng.
Giống hệt như Bạch Sương Hành tưởng tượng, trong phòng của đại sư Bách Lý bày la liệt pháp khí và bùa chú, trên bàn gỗ ở giữa đặt một bức tượng Quan Âm bằng ngọc.
Ánh đèn mờ vàng mỏng manh như sương, làm cho bức tượng Bồ Tát trông hiền từ, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Văn Sở Sở vốn đang căng thẳng, nhìn thấy nó liền thả lỏng hơn hẳn.
Trong phòng khách không có bóng người, chủ nhà tiến lên vài bước, nhỏ giọng gọi: “Chị họ, người đến rồi.”
Trong phòng như có gió thổi qua, lại như chết lặng.
Bạch Sương Hành nhìn theo hướng phát ra tiếng động, nghe thấy tiếng “kẽo kẹt“.
Cửa phòng ngủ bên cạnh phòng khách từ từ hé mở một khe hở nhỏ, từ đó tỏa ra mùi hương trầm nồng nặc hơn, cùng với một giọng nữ yếu ớt: “Ừ.”
Bạch Sương Hành, Văn Sở Sở và Từ Thanh Xuyên đồng thời sững sờ.