Khi không ai nói chuyện, căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Chủ nhà thậm chí không dám thở mạnh, gã ta đảo mắt nhìn lên.
Bạch Sương Hành còn trẻ, lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng của người đàn ông về cô là bốn chữ “dịu dàng xinh đẹp“.
Dịu dàng cái con khỉ.
Lúc này, gã ta chỉ muốn tát vào mặt mình.
“Tiền?”
Bạch Sương Hành cúi đầu liếc nhìn gã ta, khẽ cười: “Anh sợ tôi à?”
Chủ nhà sắp khóc.
Ba người trước mặt nhấc ghế, vung nắm đấm xông vào nhà gã ta, bên cạnh còn có một đám quỷ đói, ai mà không sợ chứ!
“Rốt cuộc yêu thuật và vật tế là chuyện gì?”
Từ Thanh Xuyên nói: “Anh và Bách Lý muốn chúng tôi chết trong thử thách, đúng không?”
Văn Sở Sở khoanh tay trước ngực, nhướn mày: “Nếu nói linh tinh... tôi còn rất nhiều nến trắng đấy.”
Nến trắng.
Nghe thấy hai chữ này, chủ nhà rùng mình một cái, gã ta vẫn chưa quên cảnh tượng quỷ dị lúc nãy, nếu lặp lại lần nữa, chắc chắn gã ta sẽ phát điên.
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Người đàn ông mặt mày tái mét: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi... tôi không tham gia nhiều, thật đấy!”
Bạch Sương Hành: “Hai người lấy danh nghĩa “thu nhận đồ đệ” để tìm chúng tôi đến đây, chắc chắn là có mục đích khác đúng không?”
Quả nhiên, người đàn ông này nhát gan và sợ chết, chỉ cần dọa một chút là có thể moi ra được không ít manh mối.
“Đúng... đúng vậy.”
Chủ nhà cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô: “Mấy người là... vật tế dâng lên cho thần.”
Văn Sở Sở sững người: “Thần? Thần gì?”
Chủ nhà vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi không thể gọi thẳng tên của thần.”
Gã ta có vẻ mặt do dự, khó khăn lên tiếng: “Chỉ cần dâng mấy người làm vật tế cho thần... chị họ tôi sẽ trở lại như trước.”
Từ Thanh Xuyên không hiểu: “Ý anh là sao?”
Bạch Sương Hành cau mày, hỏi thẳng: “Bách Lý bao nhiêu tuổi rồi?”
Không ngờ cô lại hỏi câu này, chủ nhà ngạc nhiên ngẩng đầu lên, do dự một lúc, gã ta nhỏ giọng trả lời: “... Tám mươi tám.”
Văn Sở Sở: “Hả?”
Trước đó cô ấy đã đoán tuổi của Bách Lý, vì đối phương là chị họ của người đàn ông trung niên này, nên chắc chắn đã bốn năm mươi tuổi rồi.
Còn tám mươi tám, cô ấy không thể nào ngờ tới.
Đã già như vậy rồi, lúc bắt quỷ không bị đau lưng sao?
“Kỳ lạ.”
Từ Thanh Xuyên cũng sững người: “Lúc Bách Lý nói chuyện với chúng tôi, nghe giọng nói giống như hai mươi tuổi.”
Có giọng nói trẻ trung, thậm chí còn có thể chạy nhảy khắp nơi để trừ tà, một bà lão tám mươi tám tuổi thật sự có thể làm được chuyện này sao?
Nói xong, anh ta nhận ra điều gì đó, tim đập thình thịch: “Vì bà ta dùng yêu thuật?”
“... Phải.”
Chủ nhà nói: “Chỉ cần dâng bát tự phù hợp của đứa trẻ lên cho thần, nó có thể phù hộ chị họ tôi bình an vô sự, trẻ mãi không già.”
Sắc mặt Văn Sở Sở thay đổi.
Lúc bọn họ mới đến số nhà 444, nghi lễ tế lễ vẫn chưa bắt đầu, lúc đó Bách Lý đã có giọng nói của một thiếu nữ, có nghĩa là...
Văn Sở Sở nghiến răng: “Trước đó, hai người đã tế bao nhiêu đứa trẻ rồi?”
“Khoảng... khoảng ba bốn đứa? Sự phù hộ của thần không phải là vĩnh viễn, khi hết hiệu lực, cơ thể chị họ tôi sẽ nhanh chóng lão hóa, vì vậy cứ cách một thời gian, bà ấy lại phải...”
Nói được một nửa, chủ nhà nhận thấy sự tức giận của Văn Sở Sở, vội vàng sửa lời: “Tôi thật sự không rõ! Tất cả đều do chị họ tôi sắp xếp, tôi chỉ là người làm việc vặt thôi!”
Không cho gã ta cơ hội để chối cãi, Văn Sở Sở đá một phát vào ngực người đàn ông.
Bạch Sương Hành không ngăn cản hành động của cô ấy, tiếp tục hỏi: “Bà ta trốn trong phòng không gặp ai là vì hết hiệu lực rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Cơn đau lan ra khắp lồng ngực, nhưng gã ta không thể phản kháng, chỉ biết rơi nước mắt, run rẩy nói: “Vật tế lần này vốn là Tống Thần Lộ, chị họ tôi đã yểm bùa cho con bé từ lâu... Không ngờ bà nội con bé lại gặp tai nạn giao thông, hóa thành lệ quỷ bảo vệ bên cạnh con bé, khiến nghi lễ không thể tiến hành.”
Quả nhiên là vậy.
Bạch Sương Hành: “Vậy còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi không phải là trẻ con có bát tự phù hợp, tại sao bà ta lại nhắm vào chúng tôi?”
Lần này, chủ nhà im lặng rất lâu.
Người đàn ông lộ rõ vẻ do dự, gã ta lo lắng liếc nhìn cô: “Nếu tôi nói sự thật, cô có thể đảm bảo không giết tôi không?”
Bạch Sương Hành không nói gì, chỉ hơi nhướn cằm.
“Nếu không tìm được bát tự phù hợp, còn có một cách khác.”
Chủ nhà quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận nói: “Lấy một đứa trẻ dưới mười tuổi làm trung tâm, kết hợp với ba linh hồn, chỉ cần dâng bọn họ lên cho thần... Nếu số lượng đủ, có thể bù đắp sai sót về bát tự.”
Từ Thanh Xuyên choáng váng: “Đứa trẻ dưới mười tuổi?”
Bách Lý định giết chết bọn họ đêm nay để thu thập “ba linh hồn”, chẳng lẽ có nghĩa là... nghi lễ yêu thuật cũng sẽ được tiến hành vào tối nay?
Đứa trẻ đó...
Nghĩ đến căn phòng tối om của Bách Lý, Văn Sở Sở theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy túm lấy cổ áo chủ nhà: “Bách Lý ở đâu? Đứa trẻ đó là ai?”