Con phố này rất dài. Trước khi mặt trời lặn, ba người cuối cùng cũng đến đích.
Số 444.
Đây là một con số không may mắn, rất hợp với phim kinh dị. Tòa nhà có bốn tầng, bên ngoài là kiểu nhà dân cũ kỹ bình thường, cửa sổ đóng kín mít, không nhìn thấy bên trong.
Từ Thanh Xuyên đẩy cánh cửa sắt tầng một, không đẩy được: “Cửa khóa rồi.”
Anh ta lại thử gõ cửa, vẫn không có phản hồi.
Văn Sở Sở hơi căng thẳng: “Trong nhà không có ai sao?”
Không thể trách cô ấy nhát gan. Ngôi nhà này thực sự âm u. Cả con phố có biết bao nhiêu nhà, chỉ cần đến gần nó là lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Sương Hành không nói gì, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa sắt.
Tòa nhà đã cũ, cửa sắt loang lổ vết gỉ, có một lỗ nhỏ ở vị trí ngang đầu người.
... Khoan đã.
Cô tiến lên một bước.
Đó không phải là mắt mèo.
Nói đúng hơn là mắt mèo chống trộm đã bị tháo ra, chỉ còn lại một lỗ tròn đen ngòm. Bọn họ đứng bên ngoài, nhìn qua lỗ nhỏ, có thể thấy cảnh tượng bên trong nhà.
[Một lỗ tròn.]
Đúng lúc cô phát hiện ra điều này, giọng thuyết minh đột ngột vang lên.
[Ba người là đệ tử được đại sư Bách Lý lựa chọn, người sống ở đây biết ba người sẽ đến, nhưng tại sao gõ cửa lại không có ai trả lời? Có lẽ nó có thể cho ba người câu trả lời.]
Từ Thanh Xuyên cau mày: “Ý nó là bảo chúng ta nhìn vào lỗ nhỏ bên trong.”
“Cái lỗ tròn này... trông khó chịu quá.”
Văn Sở Sở rất cảnh giác: “Trong phim kinh dị, lỗ nhỏ là thứ yêu thích của những kẻ thích rình mò.”
Từ Thanh Xuyên rất đồng tình.
Quy luật bất biến của phim kinh dị là không bao giờ nhìn vào khe cửa, gầm giường và lỗ nhỏ.
Rình mò luôn là yếu tố không thể thiếu trong những câu chuyện kinh dị. Nhìn thấy cái lỗ đen ngòm này, anh ta theo bản năng cảm thấy bất an.
“Vì Đêm Trắng lần này được dàn dựng theo phim kinh dị, liệu những tình tiết phim ảnh có xuất hiện ở đây không?”
Văn Sở Sở cũng nhận ra điều bất thường: “Khi chúng ta nhìn vào lỗ nhỏ... liệu có chuyện gì xảy ra đột ngột không?”
Cả hai đều mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm. Trong bóng tối, hệ thống giám sát 056 đang nôn nóng, thầm đọc đoạn thuyết minh tiếp theo.
Đến rồi.
Sắp tới điểm hù dọa đầu tiên của cả bộ phim.
Theo cốt truyện đã định sẵn, nhóm nhân vật chính đến tòa nhà số 444, gõ cửa không được trả lời, bèn nhìn vào lỗ nhỏ đen ngòm trên tường.
Lỗ nhỏ hẹp, xung quanh yên tĩnh. Ngay khi họ lơ là cảnh giác, một con mắt đỏ ngầu bỗng xuất hiện, nằm ở đầu bên kia của lỗ nhỏ.
Thì ra người đàn ông sau cánh cửa có sở thích rình mò, chỉ cách họ một bức tường, thông qua lỗ nhỏ, vẫn luôn lặng lẽ theo dõi động tĩnh bên ngoài!
Chiêu trò hù dọa bất ngờ này tuy cũ nhưng hiệu quả rất tốt, nhẹ thì khiến người ta rùng mình, nặng thì khiến tinh thần hoảng loạn, ngã ngồi xuống đất.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nó không khỏi mong đợi.
Những người này sẽ bị dọa cho ra nông nỗi nào?
Cùng lúc đó, bên ngoài cánh cửa sắt.
Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, Từ Thanh Xuyên quyết định tiến lên xem xét.
Bảo là không sợ thì dĩ nhiên là giả. Nếu được lựa chọn, anh ta thà làm một con gà mờ suốt đời.
Nhưng số phận đã an bài, là người chơi cũ duy nhất ở đây, anh ta không thể nào núp sau lưng hai cô gái được.
Từ Thanh Xuyên lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Cố lên, mạnh mẽ lên, anh ta làm được!
Anh ta vừa định bước tới thì lại có người nhanh chân hơn một bước.
Là Bạch Sương Hành.
“Hay là... để tôi đi.”
Từ Thanh Xuyên vội vàng khuyên cô: “Phim kinh dị có bao nhiêu là tình tiết, không biết trong nhà giấu thứ gì, lỡ đâu nó bất ngờ xông ra...”
Anh ta vừa dứt lời, Văn Sở Sở phía sau yếu ớt lên tiếng: “Để tôi đi.”
Từ Thanh Xuyên không ngờ cô lại lên tiếng, nghe Văn Sở Sở nói tiếp: “Tôi có học võ ở trường, phản ứng sẽ nhanh hơn hai người. Nếu thật sự có nguy hiểm, tôi có thể né ngay.”
Cô ấy ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ ra đáng tin cậy.
Mặc dù sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đầu ngón tay run lẩy bẩy.
Hai người họ như lâm đại địch, Bạch Sương Hành đứng trước cửa lại thản nhiên, mỉm cười: “Có tình tiết hay không, thử xem chẳng phải biết ngay sao.”
Bắt đầu rồi.
056 rất phấn khởi, nghe giọng thuyết minh vang lên.
[Bên ngoài cánh cửa, cô chậm rãi cúi đầu.]
Bạch Sương Hành cúi người, gục đầu xuống.
Cùng lúc đó, cô thong thả lấy điện thoại ra, gõ hai chữ vào ô tìm kiếm trong album ảnh.
Rồi dừng lại một giây.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô đưa màn hình điện thoại về phía lỗ nhỏ.
Từ Thanh Xuyên: ...?
Văn Sở Sở: ...?
Hệ thống giám sát 056: ???
Trong thoáng chốc hoang mang, nó nhìn rõ ba chữ mà Bạch Sương Hành vừa gõ:
Ảnh ma quỷ.
Ba chữ rõ mồn một như hai cái tát, lại như một lời chế giễu không hề che giấu, khiến nó ngây người.
Người phụ nữ này... Khi tên rình mò trong nhà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, cô lại trực tiếp mở một bức ảnh ma quỷ trong album ảnh, không chút do dự đưa nó về phía lỗ nhỏ.
Thế là khuôn mặt ma quỷ đầm đìa máu tươi đột ngột hiện ra, vừa vặn lọt vào tầm mắt của tên rình mò!
Có một khoảnh khắc, người đàn ông trong phòng sững sờ.
Giọng thuyết minh cũng không lường trước được diễn biến này, nhất thời nghẹn họng, không phát ra tiếng nào.
May mắn thay, năng lực nghiệp vụ của nó khá tốt, nhanh chóng điều chỉnh mạch suy nghĩ, để giọng nói hùng hồn lại vang lên.