Là gió.
Gió lạnh xoay tròn từ dưới chân cô, không nhìn thấy, không chạm vào được, nhưng lại như một bàn tay vô hình nâng đỡ Bạch Sương Hành một cách vững chắc, rồi đưa cô lên cao trong nháy mắt.
Tiếng gió xào xạc, nhẹ nhàng lướt qua tai như những sợi tơ mỏng manh, chúng rối rắm quấn quanh người cô, xuyên qua tóc và đầu ngón tay.
Khi khóe mắt cô nhìn xuống dưới, tất cả cảnh vật đều ngày càng xa rời, tuy vẫn còn thấy sợ hãi, nhưng không còn cảm giác nguy hiểm như sắp rơi xuống nữa.
Đây là một cảm giác vô cùng an tâm, bình yên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây