Bạch Sương Hành nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi. Cảm ơn em.”
Cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe suy nghĩ của cô ấy, Hạ Uyển không kìm được sự vui mừng, hai mắt cô ấy hơi sáng lên.
“Nghe tôi nói nhiều như vậy, chắc mấy người cũng mệt rồi.”
Cô ấy nhanh chóng đi đến chiếc bàn gỗ ở giữa phòng khách: “Để tôi pha cho mấy người...”
Chữ “trà” cuối cùng chưa kịp nói ra, đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây