Bạch Sương Hành trong lòng ấm áp, cô xoa đầu cô bé.
Giang Miên như một con vật nhỏ ngoan ngoãn, cô bé cọ cọ vào lòng bàn tay cô: “Chị ơi, có đau lắm không?”
Bạch Sương Hành làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Được Miên Miên thổi như vậy, đỡ hơn nhiều rồi.”
Quý Phong Lâm đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, như thể cảm nhận được điều gì đó, cậu ta quay đầu lại nhìn cô: “Hai người sắp đi rồi sao?”
Cậu ta dừng lại một chút, giọng nói nhỏ dần nhưng lại rất nghiêm túc: “... Còn có thể gặp lại không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây