Vốn dĩ Giang Tố đang vô cùng có khí thế bước đến, nhưng nghe được câu trả lời này, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú và kiêu ngạo của anh ta lại hiếm khi lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đã hoàn hồn, khẽ cười nhạt một tiếng, rõ ràng không tin vào câu “nhặt được” của Diệp Nhiễm, cho rằng đó chỉ là lời nói dối để qua mặt anh ta.
Nhưng khi Giang Tố nhìn vào cái chai cũ kỹ và bẩn thỉu trong tay Diệp Nhiễm, anh ta lại không khỏi nghĩ… quả thật trông giống như là đồ nhặt được.
Diệp Nhiễm nhìn Giang Tố, giơ cao bình thuốc diệt côn trùng, “Anh cần tôi xịt cho anh một chút không?” Phòng trường hợp còn sót lại con nào chưa bị diệt.
Hiểu được ý chưa nói hết của Diệp Nhiễm, Giang Tố khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây