Ninh Hồng Trần được hai mỹ nữ tuyệt thế vây quanh, hắn thoáng nhíu mày. Hai nữ nhân này đều được xem là mỹ nhân đỉnh cấp, công phu trên giường cũng rất tốt, nhưng không có khí chất kỳ ảo như Bắc Cung Tuyết.
Hắn không thích hành vi này của Vương Văn Phượng lắm. Bây giờ hắn đang cố tán Bắc Cung Tuyết, hai nàng chen chân vào rõ ràng sẽ làm hắn bị mất không ít điểm. Nhưng hình tượng của hắn vẫn luôn nho nhã đa tình, lúc này tất nhiên sẽ không chỉ trích hai nàng.
- Lần này chúng ta tới tìm Tiêu sư tỷ, nghe nói Tiêu sư tỷ có thành tích rất tốt trên kiếm pháp của nữ tử. Sư phụ bảo ta dẫn theo hai sư muội qua tăng thêm kiến thức. Văn Phượng, Nhã Vận, các ngươi về trước đi, chờ ta xong việc sẽ tới tìm các ngươi.
Ninh Hồng Trần dịu dàng nói.
- Nếu tới tìm Tiêu sư tỷ, để chúng ta dẫn đường cho các ngươi đi. Yên tâm, ta biết ngươi có chuyện quan trọng, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi. Đúng rồi, đây là tiểu sư muội Bắc Cung Tuyết sao? Trông muội thật xinh đẹp, không trách lại làm Hồng Trần mê mẩn.
Vương Văn Phượng nghe vậy, dịu dàng nói, trong lời nói không bắt bẻ được điều gì.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi sửng sốt, giải thích:
- Ta và Hồng Trần sư huynh không có gì. Vì ta là sư muội của Hồng Trần sư huynh nên hắn mới giúp đỡ ta nhiều hơn thôi, các ngươi đừng hiểu lầm.
- Ha ha ha, tiểu sư muội thật biết nói chuyện. Yên tâm, chúng ta sẽ không để ý đâu. Ngươi không cần giúp Hồng Trần gạt chúng ta. Ngươi ở Hoán Đổi Điện vì Hồng Trần chúng ta mà vứt bỏ người yêu cũ, chúng ta đều nhìn thấy rõ. Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tới chỗ của Tiêu sư tỷ!
Vương Văn Phượng nghe vậy không khỏi cười nói, trong lòng lại xem thường. Bản thân nàng cho rằng mình không phải người tốt lành gì, nhưng đối với loại nữ nhân vì léo lên cường giả lập tức vứt bỏ người yêu cũ của mình, nàng vẫn coi thường.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy còn muốn giải thích, nhưng Vương Văn Phượng đã dẫn đầu đi xa, đám người vội vàng đuổi theo.
Bắc Cung Tuyết vừa đi, vừa ngẫm nghĩ về lời Vương Văn Phượng nói, còn có lời nói của người đầu trọc kia, trong lòng thầm hối hận. Hình như mình thật sự đã làm sai rồi. Trong mắt tất cả mọi người, mình là một nữ nhân như vậy sao? Vì Ninh Hồng Trần mà vứt bỏ Diệp ca ca?
Không, ta không phải là nữ nhân như vậy, vì sao tất cả mọi người đều hiểu nhầm ta? Bắc Cung Tuyết chợt nghĩ đến một câu nói của Diệp Phàm: Trên thế giới này, mười nghìn người có mười nghìn cách nghĩ, ta không quan tâm tới suy nghĩ của người qua đường, ta chỉ quan tâm tới người mà ta quan tâm, suy nghĩ của người quan tâm ta, vậy còn ngươi?
Nàng à? Nàng quan tâm tới cách nhìn của người khác, nàng không làm được, cho nên, nàng không xứng, đúng không?
...
Chỗ ở của Tiêu Sanh tại Vũ Phượng Minh Phong cực kỳ sang trọng. Dù sao nàng không chỉ là đệ tử lục tinh, còn là nhân vật thiên tài chân chính. Thiên Phủ từ trước đến nay rất hào phóng với thiên tài.
Diệp Phàm nhanh chóng đi tới chỗ ở của Tiêu Sanh Vũ. Hắn gõ cửa nhưng không thấy có ai đáp lại. Lúc này, hắn chậm rãi đẩy cửa ra và đi vào, một mùi máu tanh lập tức phả tới.
Đây là... Tẩu hỏa nhập ma?
Diệp Phàm chợt trợn tròn mắt, sau đó đi nhanh vào trong phòng. Với kiến thức của hắn, hắn hiểu rất rõ về khí tức tẩu hỏa nhập ma, chỉ cảm nhận được mùi máu tươi đặc biệt cùng với nguyên lực bạo động trong không khí lưu lại, hắn đã biết có chuyện gì xảy ra.
Tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, khi đến phòng chính lập tức đá văng cửa phòng, chạy vội vào.
Đập vào mắt hắn là một ao lớn có hơi nước bốc lên. Trong ao có một nữ tử đã hôn mê bất tỉnh, dựa người vào bờ hồ, toàn thân trần truồng như ẩn như hiện trong hơi nước.
Cho dù với kiến thức Diệp Phàm, nhất thời cũng đứng ngây ra. Cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ nhắn như trái anh đào, lông mày thanh tú, ngũ quan hoàn mỹ càng tôn lên sự hoàn mỹ trên khuôn mặt, chính là một nữ tử sắc nước hương trời.
Xét về nhan sắc, nữ tử này xinh đẹp hơn ba phần so với những nữ tử mà Diệp Phàm đã gặp, xét về dáng người... Chà chà, đầy đặn như thế... Ta ngất, ta tới đây làm gì?
Lúc này Diệp Phàm lấy lại tinh thần, chạy đến bên cạnh Tiêu Sanh Vũ, tay phải ấn trên trán nàng.
Nguyên lực vận chuyển, lúc này Diệp Phàm hơi sửng sốt, kinh hãi thì thào nói:
- Sao có thể như vậy được? Linh Cương cắn trả, mạnh mẽ mở ra linh cương thứ hai, đúng là to gan thật.
Thiên phú Linh Cương chính là sau khi tu vi đạt tới Cương Thể cảnh, mở ra tinh huyệt trong cơ thể, từ đó thu hoạch được một loại thiên phú đặc biệt. Dưới tình hình chung, cả đời mỗi người chỉ có thể có một thiên phú Linh Cương, cũng chỉ có thể mở ra một tinh huyệt.
Nhưng… có người có vài công pháp đặc biệt có thể mở ra tinh huyệt ở Cương Thể cảnh, thu được hai loại thiên phú Linh Cương, đây tuyệt đối là thủ đoạn nghịch thiên.
Đương nhiên có được thì có mất, bình thường loại công pháp này rất nguy hiểm, hơn nữa khi đột phá yêu cầu hoàn cảnh cũng rất hà khắc. Trước mắt, Tiêu Sanh Vũ rõ ràng nắm giữ công pháp như vậy, đồng thời đột phá trong bể thuốc này.
Nhưng bây giờ xem ra, nàng đã thất bại trong gang tấc, cũng là may mắn trong bất hạnh, vào thời điểm nguy cấp lại gặp được Diệp Phàm, bằng không đổi thành bất cứ ai nào, nhẹ thì khó giữ được tu vi, nặng thì thân chết đạo tiêu.
Với linh lực tính đặc biệt của Diệp Phàm, muốn chữa trị được cho Tiêu Sanh Vũ không khó, nhưng thực lực của hắn quá kém, Tiêu Sanh Vũ thuộc về trạng thái vô thức, linh lực của hắn căn bản không có cách thuận lợi tiến vào trong kinh mạch của Tiêu Sanh Vũ.
Chỉ có một cách, dùng ngân châm độ huyệt!
Diệp Phàm có ngân châm, hắn đã chuẩn bị sẵn một ít thứ này trong nhẫn chữa vật. Dù sao một khi xảy ra chuyện, đây chính là thứ có thể giữ được tính mạng. Nhưng muốn dùng ngân châm độ huyệt, hắn cần xem xét rõ ràng huyệt vị. Với tình trạng của Tiêu Sanh Vũ trước mắt tệ như vậy, muốn độ huyệt cách quần áo là rất khó.
Diệp Phàm không nghĩ nhiều, cứu người quan trọng hơn. Hắn bế Tiêu Sanh Vũ ra khỏi bể thuốc, cơ thể xinh đẹp động lòng người hiện ra trước mặt Diệp Phàm không hề che đậy, cho dù hắn có khả năng kìm chế tốt, cũng không khỏi rung động.
Sau khi đóng cửa, dùng đồ chặn lại, Diệp Phàm trở lại bên cạnh bể thuốc, lấy ra ngân châm, bắt đầu chữa trị vết thương cho Tiêu Sanh Vũ.
Tình trạng của Tiêu Sanh Vũ rất tệ, không ngờ nàng mất công chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng vẫn thất bại, thất bại chỉ có hai loại kết quả, một là tu vi bị phế bỏ hết, hai là trực tiếp chết đi.
Từ giây phút bắt đầu thất bại, cuộc đời của nàng đã rơi vào sự u ám, tu vi bị phế bỏ hết không bằng chết đi. Nhưng điều nàng không muốn chết trong tư thế này, quần áo cởi sạch, ở trong bể thuốc.
Cho nên, bất kể thế nào nàng cũng phải tỉnh lại, cho dù chết, nàng cũng muốn chết có tôn nghiêm, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác cơ thể của mình được một người bế lên. Là ai vậy?
Nữ nhân? Nam nhân? Không, nếu là nam nhân, ta nhất định phải giết chết hắn.
Tiêu Sanh Vũ liều mạng mở mắt, hai mắt chậm rãi hé ra một đường. Trong phút chốc, một gương mặt lọt vào tầm mắt của nàng, có chút mơ hồ không rõ, nhưng có thể kết luận không phải là nữ nhân.
Là nam nhân, sao lại là nam nhân? Sao trên Phượng Minh Phong có nam nhân, hơn nữa còn ở trong chỗ ở của ta.
Trong lòng Tiêu Sanh Vũ cảm thấy bị sỉ nhục, nàng muốn cứ động nhưng căn bản không làm được. Nàng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nam nhân kia lén lén lút lút đóng cửa phòng lại, cũng nhìn thấy nam nhân kia đi tới bên cạnh nàng, quan sát cơ thể của nàng từ trên xuống dưới một lượt.
Sát ý điên cuồng và nhục nhã không ngừng tập kích vào thần hồn của Tiêu Sanh Vũ. Trong phút chốc, nàng lại ngất đi.