Vô Địch Thiên Đế

Chương 97: Hiểu nhầm càng sâu hơn

Chương Trước Chương Tiếp

- Diệp Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Vệ Đông cao giọng nói, muốn hắn quỳ xuống trước mặt của mọi người, còn không bằng bảo hắn chết. Nhưng nếu hắn không quỳ, một khi Diệp Phàm để lộ ra thủy tinh ký ức, hắn và đệ đệ Vệ Lâm biết để mặt mũi vào đâu?

Không ngờ một Diệp Phàm nhỏ bé lại dồn ép hắn đến mức này.

- Oan gia nên giải không nên kết. Diệp sư đệ, thế lực của Vệ gia này ở Thiên Phủ không nhỏ, vẫn không nên vọng động thì tốt hơn.

Ninh Hồng Trần có 'lòng tốt' khuyên nhủ, không ít người vô cùng kính nể với sự rộng lượng của Ninh Hồng Trần. Vừa rồi Diệp Phàm vô lễ như vậy, đến lúc này hắn còn có thể nói giúp.

Trong lòng Bắc Cung Tuyết biết mình có thể đã hiểu nhầm Diệp Phàm, không khỏi đau khổ. Bây giờ nghe Ninh Hồng Trần nói vậy, cũng thấy đúng. Một khi chọc giận Vệ gia, sợ rằng sau này Diệp ca ca ở Thiên Phủ nửa bước khó đi.

Nghĩ tới đây, Bắc Cung Tuyết vội vàng nói:

- Diệp ca ca ngươi tha cho Vệ Đông đi. Có Hồng Trần sư huynh giúp đỡ, ta tin tưởng Vệ gia cũng không hy vọng làm lớn chuyện này, ngươi cũng có thể yên ổn tu luyện trong Thiên Phủ.

Con người có đôi khi là động vật kỳ lạ như vậy đấy. Có lẽ điểm xuất phát của ngươi tốt, nhưng có mấy lời nói ra, ở dưới tình huống tình huống khác nhau sẽ tạo thành ảnh hưởng khác nhau. Ít nhất lúc này, theo đám người đứng xem thấy Bắc Cung Tuyết nói vậy cũng không phải giúp đỡ Diệp Phàm.

Hoặc nói Bắc Cung Tuyết quá đơn thuần, Diệp Phàm và Vệ gia đã kết mối thù sông núi, sao có thể nói giải là giải được? Hơn nữa, bảo Ninh Hồng Trần đi nói chuyện này, tuy Ninh Hồng Trần thoạt nhìn rất đại lượng, nhưng một khi hắn ngáng chân, Diệp Phàm thật sự sẽ có vấn đề lớn.

Nhưng có người thông minh lại có một vài người ngu xuẩn, hơn nữa loại người ngu xuẩn này còn không ít, theo bọn họ thấy, cách này rất tốt.

- Ta chưa từng muốn đối phó với Vệ gia, nhưng ta cũng không phải là trái hồng mềm cho người khác tùy tiện nắn bóp. Ngày đầu tiên ta bước vào Thiên Phủ, trưởng lão Vệ Thanh Ngọc đã thu của ta bốn mươi huy hiệu, cũng chính là một vạn hai ngàn điểm, ha ha, lòng tham thật lớn.

- Nhưng ăn của ta chung quy cũng phải nhổ ra. Vệ Đông, hôm nay đừng nói ta được lý không tha người, bảo Vệ Thanh Ngọc trả ta cả vốn lẫn lời bốn mươi huy hiệu của ta, lợi tức là mười nghìn điểm.

Diệp Phàm cao giọng nói, còn liếc nhìn Bắc Cung Tuyết nhưng không nói gì, chỉ thất vọng lắc đầu.

Trong lòng Bắc Cung Tuyết lập tức thấy khó chịu, ánh mắt xa cách và lạnh lùng của Diệp Phàm làm nàng không biết nên nghe ai. Nàng không biết mình đã làm sai điều gì, nàng chỉ muốn tốt cho Diệp Phàm, vì sao hắn thất vọng như thế?

- Diệp Phàm, ngươi quả thật muốn chống lại Vệ gia ta sao?

Vệ Đông cố nhịn đau gắng gượng đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Chống lại à?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đi thẳng tới thiên hạc của mình và nhảy lên, lạnh lùng nói:

- Thì sao chứ? Ta cho ngươi mười ngày, nếu mười ngày sau điểm chưa đến, ta sẽ công bố cho mọi người biết nội dung trong thủy tinh ký ức!

Diệp Phàm nói xong, thiên hạc giang cánh rời đi luôn, trước sau không hề đánh tiếng với Bắc Cung Tuyết. Có lẽ trong lòng Diệp Phàm, Bắc Cung Tuyết đã trở thành người xa lạ. Thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy nhưng ngăn cách đã tồn tại, trước đây hắn cho nàng lựa chọn, Bắc Cung Tuyết đã lựa chọn Ninh Hồng Trần.

Có lẽ theo nàng nghĩ, nàng lựa chọn không phải là một người mà là một đạo lý, nàng cho rằng Diệp Phàm vô lý. Nhưng khi quan hệ của hai người đang rất tốt, còn muốn dùng đạo lý để phủ định đối phương, vậy loại quan hệ này tính gì vậy?

Hơn nữa, cho dù Diệp Phàm vô lý, hắn đã đặt mình và Ninh Hồng Trần chung một chỗ cho Bắc Cung Tuyết lựa chọn, ở trước mặt nhiều mặt người như vậy, nàng lựa chọn Ninh Hồng Trần, vậy nàng để Diệp Phàm ở đâu?

Cũng may Diệp Phàm không yêu Bắc Cung Tuyết, cũng không quá đau lòng. Nhưng muốn hắn xem như không có chuyện gì, vậy hắn không làm được, không để ý tới cách nhìn của người khác là một chuyện, tôn nghiêm là một chuyện khác.

Diệp Phàm rời đi không lâu, một bóng người vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bắc Cung Tuyết lập tức dừng lại:

- Muội muội, sao ngươi lại ở đây? Vành mắt ngươi đỏ hoe như vậy, có ai bắt nạt ngươi sao?

Bắc Cung Thanh Sơn vốn đang vội vàng chạy về phía Phượng Minh Phong, nhưng không ngờ đúng lúc nhìn thấy Bắc Cung Tuyết. Không thể không nói, hắn làm ca ca của Bắc Cung Tuyết, vẫn vô cùng thương yêu Bắc Cung Tuyết, trực tiếp ném kế hoạch tán gái của mình sang một bên, dừng lại quan tâm.

- A, tam ca, ta, ta không sao!

Bắc Cung Tuyết nhìn thấy Bắc Cung Thanh Sơn, khẽ nói.

- Sao có thể không sao được? Ta thấy ngươi đã sắp khóc rồi kìa. Nói đi, là ai bắt nạt ngươi. Là Ninh Hồng Trần ngươi sao?

Bắc Cung Thanh Sơn nhìn về phía Ninh Hồng Trần cao giọng nói.

Ninh Hồng Trần nghe vậy, không khỏi mỉm cười ấm áp. Nếu những người khác vô lễ với hắn như vậy, hắn đã sớm cho đối phương đẹp mặt. Nhưng đây là ca ca của Bắc Cung Tuyết, mình muốn tán Bắc Cung Tuyết, vẫn phải cho người ca ca này chút mặt mũi. Đây cũng là cơ hội tốt để thêm chút rắc rối cho tên vô dụng Diệp Phàm kia.

- Là Diệp Phàm!

Ninh Hồng Trần nói thẳng:

- Trong này có thể có chút hiểu nhầm!

- Diệp Phàm? Đáng giận, tên khốn kiếp này, ta nhất định phải trừng trị hắn, hắn ở đâu?

Bắc Cung Thanh Sơn kích động nói. Bắt nạt ai cũng được, nhưng không thể bắt nạt muội muội của hắn. Cho dù hắn có chút quan hệ với Diệp Phàm, hắn cũng tuyệt đối không tha.

Bắc Cung Tuyết lúc này ngăn cản:

- Không phải, không liên quan tới Diệp ca ca, là ta không tốt, tam ca, ngươi đừng vọng động.

- Sư muội, ngươi không thể để mình phải chịu oan ức như vậy được. Diệp Phàm này sỉ nhục ta thì thôi, nhưng nhiều lần khó chịu với ngươi, ta cũng chướng mắt. Nhìn hướng hắn vừa rời đi, chắc là Phượng Minh Phong. Đúng lúc lắm, lần này chúng ta cũng đi Phượng Minh Phong có việc, cứ dẫn theo ca ca ngươi tới đòi lại công bằng cho ngươi.

Ninh Hồng Trần đột nhiên nói:

- Yên tâm, có ta ở đây, ca ca ngươi sẽ không có việc gì.

Ninh Hồng Trần nói xong, dẫn theo đám người lên thiên hạc của mình. Thiên hạc của hắn lớn hơn thiên hạc của Diệp Phàm nhiều, đương nhiên cũng đắt hơn nhiều, lúc mua tốn năm nghìn điểm.

Bắc Cung Thanh Sơn không nói nhiều, kéo Bắc Cung Tuyết ngồi lên thiên hạc, vẻ mặt đầy tức giận:

- Trước đây ta đã biết Diệp Phàm này không phải là người tốt, nhưng không ngờ dám bắt nạt muội muội ta, ta tuyệt đối không tha cho hắn. Hắn đi Phượng Minh Phong à? Hắn vào trong đó làm gì?

- Hắn nhận nhiệm vụ đưa hoa cho Tiêu Sanh Vũ.

Phía dưới có đệ tử lớn tiếng nói, có thể cho Ninh Hồng Trần một ân tình, bọn họ sẽ không khách khí.

- Cái gì? Người nhận nhiệm vụ đưa hoa là hắn à? Ta ngất, vậy ta lại càng không thể tha cho hắn được. Ta còn chưa có thái hoa của hắn, hắn đã thò tay đến bên này.

Bắc Cung Thanh Sơn nghe vậy càng giận dữ hơn.

Ninh Hồng Trần thấy thế, trong lòng thầm vui mừng. Sau đó, thiên hạc cất cánh. Tuy hắn không biết Bắc Cung Thanh Sơn đang nói gì, nhưng biết rõ một điểm, người này rất khó chịu về Diệp Phàm.

Chỉ cần Bắc Cung Thanh Sơn và Diệp Phàm gây ra mâu thuẫn náo loạn, một bên là ca ca ruột của Bắc Cung Tuyết, một bên là Diệp Phàm, không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ giúp ai. Đến lúc đó, chút tình cảm trong lòng Bắc Cung Tuyết cũng sẽ biến mất, vậy chẳng phải cơ hội của mình sẽ tới sao?

Cô nhóc này mới mười bảy tuổi, đã trông kỳ ảo động lòng người như vậy, sau này tất nhiên sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tính tình lại đơn thuần dễ lừa, chỉ dùng chút thủ đoạn lại có thể làm cho nàng phản bội Diệp Phàm, đúng là món quà do ông trời ban thưởng cho ta.

Trong lúc Ninh Hồng Trần đang mải suy nghĩ, thiên hạc đã tới gần Phượng Minh Phong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)