Vô Địch Thiên Đế

Chương 95: Cút sang một bên

Chương Trước Chương Tiếp

Vệ Đông nhìn thấy Ninh Hồng Trần, vẻ mặt lập tức khó coi, khó chịu nói:

- Ninh sư huynh, lần này ngươi cũng muốn quản sao? Diệp Phàm này đánh đệ đệ ta, còn dùng thủy tinh ký ức ghi lại cảnh đệ đệ ta cùng đạo lữ hẹn gặp riêng.

- Hắn đã làm đủ chuyện như thế, nếu ta là ca ca không quan tâm, người khác sẽ nói ta thế nào.

- A, không ngờ Diệp sư đệ lại làm ra loại chuyện như vậy. Ta tin tưởng Diệp sư đệ sẽ không xấu xa đến mức ghi lại loại chuyện đó. Dù sao hắn làm như vậy để làm gì chứ?

Ninh Hồng Trần giả vờ kinh ngạc nói, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ghi lại đạo lữ gặp riêng này. Loại chuyện này là chuyện của kẻ nhân phẩm tồi tệ.

- Hừ, mục đích, mục đích không phải là muốn dùng nó để lừa chút điểm sao? Dù sao Tiềm Long Phong cũng có đãi ngộ kém như vậy.

Vệ Đông hừ lạnh nói.

Ninh Hồng Trần nghe vậy, giả vờ khó xử nhìn Bắc Cung Tuyết, khẽ nói:

- Tuyết Nhi sư muội, chuyện này sư huynh cũng khó giải quyết được!

Bắc Cung Tuyết nghe vậy cũng thoáng ngây người. Nàng quả thật không ngờ Diệp Phàm sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Không, hắn không phải người như thế. Trong này tất nhiên phải có hiểu lầm gì đó. Có thể vì hắn hết điểm không?

Nghe nói mấy ngày trước hắn mua một con thiên hạc, mỗi tháng đều sẽ tốn không ít điểm cho con thiên hạc này. Hắn thiếu điểm cũng là chuyện rất bình thường. Bắc Cung Tuyết nghĩ tới đây, không khỏi nhìn về phía Diệp Phàm, khẽ nói:

- Diệp ca ca, nếu ngươi không có điểm, ta cho ngươi. Lần trước ngươi cho ta mười nghìn điểm, ta vẫn còn năm nghìn, ngươi trả thủy tinh ký ức lại cho Vệ Đông được không?

Diệp Phàm nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận và thất vọng. Hắn vẫn cho rằng mình cùng Bắc Cung Tuyết sớm chiều ở chung, hai bên cũng xem như hiểu rõ nhau. Nhưng hắn không ngờ nàng tự nhiên chất vấn hắn ở trước mặt nhiều người như vậy.

Đây là phủ nhận nhân cách của hắn, phủ nhận tình cảm giữa hắn đối với Bắc Cung Tuyết. Nếu trước đó, hắn muốn trợ giúp Bắc Cung Tuyết là vì quan hệ giữa hai người vẫn tính là thân mật, vậy lúc này xem như đã hoàn toàn thất vọng rồi.

- Điểm ta cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy. Nhưng chúng ta chỉ mới không gặp một tháng, ngươi không cần sỉ nhục ta như vậy. Nếu ngươi thật sự cảm thấy địa vị của mình cao, cách xa ta là được rồi. Lời nên nói, ta đã nói, nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, sau này chịu khổ cũng là tự chuốc họa vào thân.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt. Lời nói của Diệp Phàm giống như một con dao chém từng nhát vào trái tim nàng, sao hắn có thể nói ta như vậy? Ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn!

- Còn cả ngươi nữa, cút qua một bên cho lão tử. Suốt ngày xen vào việc của người khác, giả vờ giả vịt trước mặt lão tử, nhìn thấy mà buồn nôn!

Diệp Phàm trực tiếp thốt ra những lời thô tục. Mọi người xung quanh đều sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ Diệp Phàm này đúng là có cá tính, hoàn toàn không để tâm tới Ninh Hồng Trần. Nhưng người ta có ý tốt giúp đỡ ngươi, ngươi còn sỉ nhục người ta như vậy, lát nữa bị Vệ Đông trừng trị cũng là đáng đời.

Ánh mắt Ninh Hồng Trần thoáng trở nên sắc bén, sau đó mỉm cười:

- Xem ra Diệp sư đệ không biết cảm kích. Nhưng ngươi nói có câu sai rồi. Ta không phải muốn xen vào chuyện vớ vẩn của ngươi, ta chẳng qua chỉ giúp đỡ sư muội của ta thôi.

Bắc Cung Tuyết tức giận nhìn Diệp Phàm. Nàng thật sự không rõ vì sao Diệp Phàm biến thành như vậy. Diệp Phàm làm vậy khiến nàng rất thất vọng. Lúc này, nàng tránh sang một bên, nổi giận nói:

- Người ta có ý tốt giúp ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, có cần nói như vậy sao? Diệp ca ca, ngươi thật quá đáng!

- Ta không phải Diệp ca ca của ngươi. Bắc Cung Tuyết, ngươi giúp ta soa? Diệp Phàm ta chưa từng cần người khác giúp đỡ. Hừ, ta cũng không cần loại giúp đỡ này của ngươi. Ta nói lại một lần cuối cùng, Ninh Hồng Trần không phải người tốt lành gì, ngươi cách xa hắn ra. Ta nói một lần cuối cùng này, là nói thay Hàn thúc.

Yêu sâu trách đau, Diệp Phàm vẫn xem Bắc Cung Tuyết là muội muội, nhưng vào lúc này, Bắc Cung Tuyết vì một vài câu nói của người khác mà dễ dàng trách hắn, khó tránh khỏi khiến hắn thấy rét lạnh.

Bây giờ hắn ở Tiềm Long Phong, Bắc Cung Tuyết ở Thần Vũ Phong, hắn không thể quan tâm Bắc Cung Tuyết đúng lúc, một khi nàng thật sự gặp chuyện không may, hắn rất có thể không tới cứu kịp, cũng chỉ có lại cảnh cáo nàng một lần nữa. Sau này chỉ có thể cố gắng đề phòng Ninh Hồng Trần tổn thương nàng.

Đây không phải là vì Bắc Cung Tuyết, mà vì hắn đã hứa với Hàn thúc.

Diệp Phàm ấy ra một miếng thủy tinh ký ức, nhìn Vệ Đông cao giọng nói:

- Ngươi muốn thủy tinh ký ức thì tự mình qua cướp. Ngươi thắng, ta sẽ đưa thủy tinh cho ngươi, còn cho ngươi năm nghìn điểm, ngươi thua thì quỳ xuống đất dập đầu thật kêu năm lần cho bản công tử.

- Thế nào, ngươi có dám đánh cược không?

Diệp Phàm cao giọng nói, đồng thời lấy ra ngọc bội, năm nghìn điểm trên đó giống như một cái tát vả bôm bốp vào mặt Ninh Hồng Trần và Vệ Đông. Hai người bọn họ hoặc trực tiếp hoặc ngấm ngầm hại người, biểu thị Diệp Phàm vì điểm mới làm ra chuyện xấu xa như vậy. Nhưng trên thực tế, Diệp Phàm căn bản không thiếu điểm.

Bắc Cung Tuyết cũng sửng sốt. Không ngờ Diệp ca ca không phải vì điểm, vậy lời nói của mình vừa rồi chính là không tin tưởng hắn. Đúng vậy, mình vì một câu nói của người khác mà hiểu nhầm Diệp ca ca từ lúc nào?

Nhưng... hắn ghi lại chuyện riêng tư của người khác là sự thật, bản thân loại chuyện này đã xấu xa không chịu nổi.

- Hừ, Diệp Phàm, ngươi muốn chứng minh mình không phải vì điểm mới quay lại cảnh riêng tư của đệ đệ ta, lại lấy ra năm nghìn điểm, ha ha ha, ta nên nói ngươi ngốc hay nói ngươi não tàn đây.

Vệ Đông nghe vậy không khỏi cười to:

- Ta nhận vụ đặt cược này. Năm nghìn điểm tặng không, ta không cần cũng uổng!

Đám người đứng xem đều cười đầy thâm ý. Vệ Đông nói càng phù hợp với ấn tượng của bọn họ về Diệp Phàm hơn. Rõ ràng là ở trước mặt nữ nhân yêu mến không xuống được đài, mới dùng cách này cứu vãn hình tượng của mình. Nhưng trực tiếp đưa ra năm nghìn điểm, chỉ có thể nói là một kẻ ngu ngốc.

Lúc này, Đại Lực kéo Diệp Phàm:

- Sư đệ, đừng vọng động!

- Yên tâm đi, chính là một Vệ Đông thôi!

Diệp Phàm lắc đầu nói, sau đó đi tới đứng trước mặt Vệ Đông đứng:

- Đệ đệ của ngươi hẹn gặp riêng ở nơi tu luyện của Tiềm Long Phong, làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, bản thân điều này đã là sỉ nhục Tiềm Long Phong ta. Ta không chỉ ghi chép lại, ta còn tuyên bố cho mọi người đều biết. Cho nên ngươi chỉ có một lần cơ hội thôi.

- Đến đây đi, dùng hết sức ứng phó, để cho ta xem thử thiên tài Vệ gia rốt cuộc là loại người thế nào.

Bản thân hắn đã có thù hận với Vệ gia, đắc tội một lần là đắc tội, đắc tội hai lần cũng là đắc tội, hắn không tin Vệ gia dám xem thường quy định trong Thiên Phủ, trực tiếp tìm cường giả cấp trưởng lão ra tay với hắn.

Những người khác nghe vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, mọi người đều biết đệ tử Linh Phong xem Tiềm Long Phong thành sân sau nhà mình, nhưng chưa bao giờ có một đệ tử nào dám công khai làm chuyện nam nữ trên phong tu luyện.

Điều này là khiêu khích và sỉ nhục đối với một phong tu luyện. Ngươi có thể làm chuyện đó trong phòng của mình, nhưng lộ thiên thì khó tránh khỏi quá coi tường đệ tử của phong khác.

Nếu là vậy, Diệp Phàm ghi lại cũng không tính là quá đáng.

Lúc này. Bắc Cung Tuyết sửng sốt, thật sự là thế sao? Mình lại hiểu nhầm Diệp ca ca sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)