Vô Địch Thiên Đế

Chương 94: Sự kiện tái diễn

Chương Trước Chương Tiếp

- Được, ha ha, ý kiến hay. Đi thôi, chúng ta đi luôn bây giờ.

Bắc Cung Thanh Sơn nghe vậy không khỏi kích động nói.

- Chúng ta à? Không, chỉ có ngươi thôi. Ngươi đi một mình, ta không đi.

Lúc này, Thượng Quan Phi Độ lắc đầu. Nói đùa sao. Nếu hắn may mắn gặp được người tới đưa hoa còn tốt, nếu không gặp được, với tính cách của Bắc Cung Thanh Sơn, sợ rằng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tới gần Tiêu Sanh Vũ, đến lúc đó bị vỡ đầu cũng là nhẹ. Thượng Quan Phi Độ không ngốc tới mức đi chịu chết cùng tên ngu ngố tinh trùng não này.

Bắc Cung Thanh Sơn nghe vậy, không yêu cầu Thượng Quan Phi Độ đi cùng nữa. Lúc này, hắn vội vàng chạy về phía Phượng Minh Phong, tính toán thời gian, rất có khả năng mình sẽ tới chậm.

- Đúng rồi, vì lý do an toàn, ngươi tốt nhất dẫn theo muội muội của ngươi!

Giọng nói Thượng Quan Phi Độ đúng lúc vang lên. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn nhắc nhở một câu. Dù sao Bắc Cung Tuyết là đệ tử Thần Vũ Phong, vừa đáng yêu còn xinh đẹp. Vào lúc giương cung bạt kiếm, để cho Bắc Cung Tuyết ra làm nũng tỏ vẻ đáng thương, không chừng có thể khiến hắn bớt chịu khổ một chút.

- An toàn, rất an toàn!

Bắc Cung Thanh Sơn căn bản không nghe lọt tai, chạy vội về phía Phượng Minh Phong. Thượng Quan Phi Độ nhìn theo bóng lưng của Bắc Cung Thanh Sơn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Người này vì nữ nhân tới không muốn sống nữa rồi. Nghĩ cũng thấy kỳ lạ.

...

Dựa theo tốc độ bình thường, Bắc Cung Thanh Sơn không có khả năng đuổi kịp Diệp Phàm. Dù sao Diệp Phàm cũng có thiên hạc. Nhưng mọi chuyện chung quy vẫn có bất ngờ.

Thiên hạc bay trên trời cao, Diệp Phàm tùy tiện ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Lúc tới gần Phượng Minh Phong, Diệp Phàm chợt chú ý tới mấy người bên dưới.

Có khoảng bốn người đang vây đánh một người. Phía sau bốn người đó còn có một người tùy tiện dựa vào thân cây, gương mặt lạnh lùng.

Vệ Đông!

Còn có Đại Lực nữa!

Người bị vây đánh chính là Đại Lực. Đại Lực co người lại, cố bảo vệ chỗ hiểm, thỉnh thoảng đau đớn hét thảm một tiếng. Bốn người khác đều mặc trang phục của Linh Phong, xem tình hình chắc là tiểu đệ của Vệ Đông.

- Đánh, đánh tới chết, chỉ là một tên Tiềm Long Phong chó má cũng dám ra tay với đệ đệ ta. Đại Lực, ngươi ăn tim hùm gan báo từ bao giờ vậy?

Vệ Đông cao giọng nói, không ít người xung quanh đều dừng lại, bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Chuyện này rất thường thấy ở Thiên Phủ, nhất là Đại Lực. Con cháu thế gia trên Linh Phong vừa thấy khó chịu sẽ đánh hắn trút giận. Hết cách nào, ai bảo bản lĩnh của ngươi không bằng người, hơn nữa mọi người đều biết Vệ Thanh Ngọc và Bạch Khinh Ngữ có mâu thuẫn, Vệ Thanh Ngọc lại là trưởng lão của Linh Phong, các trưởng lão không thể ra tay với nhau, đệ tử sẽ giúp một tay.

Ở phong khác không có khả năng xuất hiện tình huống này. Nhưng Tiềm Long Phong chỉ có một mình Bạch Khinh Ngữ chống đỡ, có thể bảo vệ được Tiềm Long Phong đã vô cùng khó khăn. Mà nàng chỉ là nữ tử hơn hai mươi tuổi, cho dù nàng là cường giả Siêu Phàm cảnh, cũng một cây chẳng chống vững nhà.

Bạch Khinh Ngữ không phải không biết chuyện của Đại Lực, nhưng nàng ngoại trừ áy náy, cũng không có cách nào, nàng không giúp được.

- Vệ Đông, ta ra tay với đệ đệ ngươi lúc nào? Thác Rồng đã nhường cho các ngươi, ngươi muốn đánh thì đánh, không cần mượn cớ như vậy.

Giọng nói mạnh mẽ của Đại Lực vang lên, trên gương mặt chất phác đỏ bừng. Hắn đã chịu sự sỉ nhục như vậy quá nhiều rồi, nhiều đến mức hắn sắp suy sụp. Nhưng hắn là gì? Hắn chẳng qua là đứa trẻ gia đình nghèo khó, có thể bước vào Thiên Phủ đã là tổ tông phù hộ, ít nhất hắn ở đây học tập, người nhà của mình cũng trở thành nhân vật có thể diện.

Chút sỉ nhục và áp bức ấy lại tính gì vậy?

- Thối lắm, ngươi tưởng Vệ Đông ta là người thích ỷ mạnh hiếp yếu sao? Đệ đệ ta bị Diệp Phàm bắt nạt ở Thác Rồng, ngươi làm sư huynh của Diệp Phàm, thậm chí không quản lý tốt tên sư đệ vô dụng đấy, ta phải trừng trị ngươi một trận trước, chờ một lát sẽ đi Tiềm Long Phong trừng trị Diệp Phàm.

Vệ Đông cao giọng nói, mọi người xung quanh nghe vậy đều bất giác mỉm cười, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Hỏi ngươi có phải ỷ mạnh hiếp yếu hay không?

- Không cần tới Tiềm Long Phong, ta tự mình tới rồi!

Giọng nói của Diệp Phàm từ trên không trung truyền đến, sau đó Diệp Phàm trực tiếp nhảy từ trên thiên hạc xuống với tốc độ rất nhanh. Hai tay giang ra giống như đại bằng giang cánh, trực tiếp hạ xuống đất. Sau đó, hai tay đồng thời nắm lấy cổ của hai người đang vây đánh Đại Lực đập xuống mặt đất.

Ầm! Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên gần như cùng lúc, mọi người không khỏi bị Diệp Phàm thu hút. Chỉ thấy hai tay của hắn ép hai người xuống dưới đất, người nửa quỳ, khí thế xuất hiện rất dũng mãnh.

Tất cả những điều này đều xảy ra trong chớp mắt. Hai người khác hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nghe được một tiếng nổ vang, hai người đồng bạn đã ngã xuống đất.

Diệp Phàm tùy tiện đứng lên, hai người còn lại mới chợt hiểu ra tình hình. Lúc này, cả hai tức giận quát một tiếng. Một người xông tới quét chân, một người dùng nắm đấm, vận chuyển nguyên lực với tốc độ rất nhanh, hung hăng tấn công về phía sau lưng Diệp Phàm.

Diệp Phàm nghiêng người tránh đòn quét chân, tay phải biến thành trảo, chộp lấy nắm đấm, sau đó tung chân ra, đá bay nam tử vừa đấm tới, đồng thời trở tay ra một quyền. Long Khiếu Quyền vừa đánh ra, một tiếng Long Khiếu Chi Âm vang lên, nam tử cuối cùng đầu óc mơ hồ, trong phút chốc đã bay trong không trung, rơi xuống đất và nôn ra máu, ôm bụng nằm co quắp.

Tùy tiện trừng trị xong bốn người, Diệp Phàm kéo Đại Lực dậy:

- Đại Lực sư huynh không sao chứ?

- Không sao, Diệp sư đệ đúng là lợi hại.

Đại Lực nghe vậy lắc đầu nói, vẻ mặt ảm đạm. Tuy Diệp Phàm gọi hắn là sư huynh, nhưng hắn thậm chí còn chẳng đuổi kịp người sư đệ này.

Diệp Phàm tất nhiên phát hiện ra vẻ mặt ảm đạm của Đại Lực, không khỏi mỉm cười:

- Sư huynh cũng rất mạnh rồi. Trong lòng ta, sư huynh còn mạnh hơn đám rác rưởi này nhiều.

Lúc này Đại Lực khẽ gật đầu, nở nụ cười chất phác. Hắn biết Diệp Phàm đang an ủi hắn, dù thế nào, hắn vẫn là vô cùng cảm ơn người sư đệ này.

- Diệp Phàm, lá gan của ngươi không nhỏ đâu, không ngờ dám tự mình tới cửa!

Vệ Đông chậm rãi bước gần, khi còn cách Diệp Phàm ba mét mới dừng lại, hai tay khoanh trước ngực cao giọng nói.

- Vệ Đông, loại người như ngươi chính là một kẻ rác rưởi, ngoại trừ lấy đông bắt nạt ít, ngươi còn có thể làm gì?

Diệp Phàm không khách khí nói.

- Miệng lưỡi sắc bén. Lần trước là Ninh sư huynh cứu ngươi một lần, bằng không bây giờ ngươi chắc hẳn vẫn đang nằm ở trên giường dưỡng thương, còn dám ra tay với đệ đệ ta. Ta rất muốn biết, ai cho ngươi lá gan này? Ngày hôm nay ta không đánh ngươi ra phân, ta không phải họ Vệ nữa.

- Chỉ dựa vào loại người như ngơi sao?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi giễu cợt. Thái độ này càng làm cho Vệ Đông giận dữ hơn.

Nhưng vào lúc này, có mấy người đi tới:

- Vệ sư đệ, ngươi làm gì vậy?

Đám đông nghe vậy, lúc này nhìn lại. Đó là Ninh Hồng Trần, Kiếm Tiên Khách, Nguyệt Lang, Dương Nhược Huyên, Bắc Cung Tuyết.

Người vừa nói chuyện chính là Ninh Hồng Trần. Đám đông không khỏi nghẹn lời. Sao Diệp Phàm may mắn vậy? Mỗi lần đều có thể gặp được Ninh Hồng Trần?

Trong lòng Ninh Hồng Trần thầm buồn cười. Tiểu sư đệ Diệp Phàm này thật sự không phải là chiếc đèn cạn dầu, tới chỗ nào cũng có thể gây sự được. Nhưng như vậy cũng tốt, đúng lúc cho hắn có cơ hội thể hiện trước mặt người đẹp. Nhắc tới cũng khéo, sao hắn luôn có thể gặp được thời điểm này vậy?

Xem ra ông trời cũng tạo cơ hội cho mình rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)