Vô Địch Thiên Đế

Chương 93: Bản sắc nam nhi

Chương Trước Chương Tiếp

Lăng Hư Kiếm đã xuất hiện ở trên tay trái của Diệp Phàm, thỉnh thoảng đón đỡ kiếm phong của Sở Luyến Nguyệt. Những tiếng leng keng liên tục vang lên. Hai người thoáng cái đã đánh được mấy chục hiệp.

Muốn thắng Sở Luyến Nguyệt không khó, nhưng Diệp Phàm mặc Trọng Thạch Giáp năm trăm cân trên người, động tác chậm hơn nhiều. Mặt khác, hắn muốn thông qua trận chiến đấu lần này để làm quen với cảm giác có Trọng Thạch Giáp trong người.

Sở Luyến Nguyệt rõ ràng không có quá nhiều kiên trì cho trận đấu này. Nàng quát một tiếng, lưỡi kiếm chợt thay đổi, chém về phía hai chân Diệp Phàm.

Lúc này Diệp Phàm cũng ném Lăng Hư Kiếm sang một bên, đón đỡ, đồng thời nhảy lên không trung và quét chân.

Sở Luyến Nguyệt vừa khom lưng, tránh được đòn quét chân của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm chợt khựng lại giữa không trung không phù hợp với lẽ thường, sau đó từ đòn quét chân biến thành bổ xuống.

Sự thay đổi đột ngột này làm cho Sở Luyến Nguyệt trở tay không kịp, lúc này nâng kiếm giơ ngang trước mặt!

Ầm!

Một tiếng động vang lên, mặt Sở Luyến Nguyệt biến sắc. Đòn chân này có lực rất lớn, nàng căn bản không ngăn cản được.

Phải biết rằng trên thân Diệp Phàm có Trọng Thạch Giáp, từ trên không trung bổ xuống một đòn, lực lượng tất nhiên lớn kinh người.

Hai chân Sở Luyến Nguyệt lùi lại cực nhanh, đồng thời cắn răng giơ hai tay về phía trước. Diệp Phàm mượn lực lao lên không trung giống như một con chim ưng đi săn, từ trên trời cao nhào xuống, dùng tay phải nắm lấy chuôi kiếm.

Thuộc tính ẩn Kiếm Khiếu của võ kỹ Địa giai cao cấp Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm được phát động,!

Tiếng kiếm kêu vô cùng chói tai truyền đến. Sở Luyến Nguyệt vừa đứng vững, thần hồn chợt choáng váng. Khi nàng tỉnh táo lại, Diệp Phàm đã đứng sau lưng nàng, trường kiếm đặt ở trên cổ của nàng.

- Ngươi thua!

Diệp Phàm khẽ nói, sau đó thu Lăng Hư Kiếm về sau lưng.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt. Từ ban đầu Sở Luyến Nguyệt chiếm thượng phong đến Diệp Phàm chuyển bại thành thắng, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Nhất là một kiếm tuyệt vời cuối cùng của Diệp Phàm có tốc độ quá nhanh, trong tiếng kiếm dường như có âm thanh nhiếp hồn.

Sở Luyến Nguyệt hơi mất mát buông trường kiếm trong tay xuống. Mọi người đều nói trong sáu thiên tài của học viên mới, trên phương diện chiến lực, nàng không sợ bất kỳ người mới nào. Về phần đệ tử Tiềm Long Phong, nàng cũng đã nghe qua lời đồn đại, biết thực lực của người này khá mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ mạnh tới mức thái quá như vậy.

Đệ Ngũ Thiến Vân cũng hơi bất ngờ, nhưng không phải là người nói không giữ lời. Nàng đi tới trước mặt Diệp Phàm:

- Ngươi thắng, đây là năm nghìn điểm.

Nàng nói xong, lấy ra ngọc bội thân phận của mình. Diệp Phàm cũng lấy ra ngọc bội thân phận, sau đó Đệ Ngũ Thiến Vân trực tiếp chuyển năm nghìn đến trên ngọc bội Diệp Phàm.

- Ngươi có thể đánh bại nữ nhân của ta, thực lực không tệ, Tiềm Long Phong xuất hiện nhân vật số một như ngươi từ bao giờ vậy?

Đệ Ngũ Thiến Vân tò mò nói.

Diệp Phàm mỉm cười không nói gì, sau đó ngồi lên thiên hạc của mình nghênh ngang rời đi. Hắn còn có nhiệm vụ của mình. Tuy hắn đã giải quyết được tình hình kinh tế eo hẹp, nhưng nhiệm vụ đã nhận vẫn cần phải hoàn thành.

Đệ Ngũ Thiến Vân nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, trong lòng không khỏi cảm thấy hứng thú, lúc này hỏi:

- Người mới mạnh mẽ như vậy, sao lại ở Tiềm Long Phong?

- Sư tỷ, Diệp Phàm này cũng được xem là một nhân vật nhỏ. Hắn lấy tư chất phế phẩm bước vào Tiềm Long Phong. Nhưng không chỉ có hắn, trong số học viên mới lần này có ba người tư chất phế phẩm, ba người này chính là Diệp Phàm, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, còn là ba huynh đệ.

Có người cao giọng nói.

- Tư chất phế phẩm?

Đệ Ngũ Thiến Vân nghe vậy không khỏi sửng sốt, lắc đầu:

- Đáng tiếc!

...

Thiên Phong.

- Thanh Sơn, sao ngươi rầu rĩ không vui vậy?

Thượng Quan Phi Độ cười nói. Một tháng qua, Thượng Quan Phi Độ tiến bộ cực lớn. Ở đây hoàn toàn chính là địa phương trong mộng tưởng của hắn. Hắn tốn tất cả số điểm có được vào Giảng Đạo Hội, mỗi lần nghe các tiền bối giảng đạo, hắn đều sẽ có thêm nhiều cảm ngộ.

Thượng Quan Phi Độ mới từ Giảng Đạo Hội trở về, tâm tình rõ ràng không tệ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bắc Cung Thanh Sơn không tốt lắm, không nhịn được đành hỏi.

- Cũng không biết tên trời đánh nào nhận nhiệm vụ tặng hoa. Ta thật vất vả mới tu luyện được Tam Thốn Bộ mạnh hơn, chính là để nắm chắc chạy thoát khỏi Tiêu Sanh Vũ, hôm nay ra xuất quan đi tới Nhiệm Vụ Điện, phát hiện có người đã tiếp nhận nhiệm vụ này. Đúng là đáng ghét.

Bắc Cung Thanh Sơn thở dài nói. Đối với một công tử phong lưu, chuyện gì quan trọng nhất? Tu luyện à? Vô nghĩa, tán mỹ nữ mới là quan trọng nhất.

Không chỉ phải tán mỹ nữ, còn phải tán mỹ nữ hàng đầu. Hắn đã hỏi thăm kỹ càng về các nữ đệ tử tương đối đứng đầu trong học phủ, xét về vẻ đẹp, đệ nhất mỹ nhân Sở Linh ở Linh Phong, học viên mới xuất sắc Vệ Linh.

Vương Văn Phượng, Tôn Nhã Vận, Tiêu Sanh Vũ, Đệ Ngũ Thiến Vân ở Phượng Minh Phong; Bạch Khinh Ngữ, Huân Y ở Tiềm Long Phong, Lâm Miểu của Dược Phong, Dương Nhược Huyên, Bắc Cung Tuyết của Thần Vũ Phong xem như tuyệt sắc nhất.

Hắn không vào được Linh Phong, mỗi người ở đó đều mắt cao hơn đầu, qua đó cũng chỉ chịu nhục, Bắc Cung Thanh Sơn trực tiếp từ bỏ.

Vương Văn Phượng, Tôn Nhã Vận của Phượng Minh Phong là nữ nhân của Ninh Hồng Trần tạm thời không nói tới. Hắn không có mấy hứng thú với nữ nhân đã phá thân, Tiêu Sanh Vũ và Đệ Ngũ Thiến Vân đều trốn bên trong không ra. Đệ Ngũ Thiến Vân còn tốt một chút, nhưng nghe nói thích nữ nhân, hắn lập tức mất hứng thú.

Tiềm Long Phong là địa bàn của Diệp Phàm, tên này còn háo sắc hơn cả hắn, Cũng không biết Huân Y đã bị hắn bắt lấy chưa? Nhưng có câu nói thế nào nhỉ? Đều là người quen, hắn không làm được loại chuyện đoạt mối làm ăn như vậy.

Dược Phong... Dược Phong vốn đã ít nữ đệ tử, huống gì Lâm Miểu tuyệt sắc như vậy, một đám sói bảo vệ nghiêm mật, nam đệ tử ở phong khác căn bản không cần suy nghĩ.

Hắn có quen với Dương Nhược Huyên ở Thần Vũ Phong, con mắt nàng quả thật quyến rũ không chịu nổi. Nhưng vấn đề là nữ nhân này dường như là một người tính tình lãnh đạm, bất kể mình làm quen thế nào cũng không có tác dụng.

Bắc Cung Tuyết... Muội muội ruột của hắn, làm loạn gì vậy?

Như vậy sàng lọc xuống, dường như chỉ có Tiêu Sanh Vũ tương đối thuận lợi. Hắn muốn tiếp cận Tiêu Sanh Vũ, phương pháp đơn giản nhất chính là nhận nhiệm vụ tặng hoa. Nhưng hắn nghe nói Tiêu Sanh Vũ đối xử không quá tốt với người tặng hoa, vì vậy hắn khổ luyện thân pháp.

Lần này hắn xuất quan, hăng hái đi tới Nhiệm Vụ Điện, lại bị người khác nhận nhiệm vụ mất, sao hắn có thể không tức được.

- Hóa ra là vì chuyện này. Theo ta thấy, đây không phải là chuyện xấu. Ngươi đi qua một chuyến, chín phần sẽ bị đánh cho vỡ đầu, có người thay ngươi, ngươi đáng lẽ phải vui mừng mới phải chứ?

Thượng Quan Phi Độ không khách khí nói.

- Ngươi nói vậy là an ủi người khác sao? Ngươi cũng biết Tiêu Sanh Vũ là ai mà? Đó là đệ nhất mỹ nhân Phượng Minh Phong đấy. Nếu không may mắn bị bàn tay thơm của nàng phá hỏng xương đầu, cũng là một từng trải tuyệt vời, ngươi biết cái gì chứ!

Bắc Cung Thanh Sơn đau lòng nói. Bây giờ xem ra, chỉ có thể chờ nhận nhiệm vụ tặng hoa tiếp theo.

- Nếu ngươi thật sự muốn xem thử mỹ nhân đẹp nhất Phượng Minh Phong trong lời đồn đại kia, cũng không phải không có cơ hội. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất, chỉ sợ không kịp thôi.

- Cơ hội gì?

- Đi thăm muội muội ta. Như vậy muốn bước vào Phượng Minh Phong sẽ không có vấn đề gì nữa. Cứ bảo muội muội ta dẫn ngươi tới chỗ ở của Tiêu Sanh Vũ. Nếu may mắn, có thể gặp được người tới đưa hoa và Tiêu Sanh Vũ, ngươi đứng ở bên phía Tiêu Sanh Vũ giúp nàng ngăn cản người đưa hoa kia, chuyện sau đó thì ngươi hiểu đấy...

Thượng Quan Phi Độ hiếm khi nở nụ cười đáng khinh. Không thể không nói, một người mê võ nghệ không ngờ cũng có một mặt như vậy, dùng một câu nói có thể khái quát, quạ trong thiên hạ đều đen, nam nhân trong thiên hạ đều háo sắc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)