Đám đông lập tức hâm mộ. Ba nghìn điểm, có thể mua được ba con thiên hạc đấy.
Nhưng tất cả mọi người không ngờ câu trả lời của Diệp Phàm là...
- Ta nói rồi không bán, còn có chuyện gì khác không?
Ta ngất... vậy cũng không bán, huynh đệ, lòng người không đủ muốn rắn nuốt voi à?
Đệ Ngũ Thiến Vân nghe vậy lập tức nhíu mày. Một đệ tử nhất tinh nghe mình bỏ ba nghìn điểm mua thiên hạc của hắn, không ngờ hắn không bán? Một con thiên hạc thôi, cũng không phải là người, ngoại trừ chào giá trên trời, còn có thể là gì nữa.
Nhưng có hơi tham đấy!
Chút thiện cảm vừa rồi lập tức biến mất, Đệ Ngũ Thiến Vân nói tiếp:
- Năm nghìn điểm!
Diệp Phàm lập tức nghẹn lời nhìn Đệ Ngũ Thiến Vân. Trông thì nghiêng nước nghiêng thành nhưng đầu óc không được thông minh. Ta đã nói không bán, ngươi còn ra sức tăng giá làm gì?
- Nếu sư tỷ không có chuyện gì, ta phải đi làm nhiệm vụ. Đừng nói năm nghìn, cho dù là mười nghìn, ta cũng không bán con thiên hạc này.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nhún vai.
Mười nghìn?
Ngươi cũng thật sự dám nghĩ đấy! Tất cả mọi người lập tức khinh bỉ. Cái gì mà không bán chứ? Chẳng qua là chưa được giá thôi. Đừng tưởng ngươi đặc biệt nói mười nghìn thì người khác không hiểu, chỉ cần sư tỷ nói mười nghìn, ngươi không đồng ý, ta sẽ ăn phân!
Không ít người đều thầm phỉ nhổ.
Đệ Ngũ Thiến Vân cũng sửng sốt. Nàng thật sự chưa từng thấy qua người nào tham lam như vậy. Một con thiên hạc một nghìn điểm, ngươi muốn bán mười nghìn, sao ngươi không đi cướp đi?
Ngươi nói ngươi không bán, còn nói muốn đi làm nhiệm vụ, không thiếu điểm thì ai sẽ đi làm nhiệm vụ chứ? Nói cách khác, ngươi không phải không bán, ngươi chỉ là cảm thấy giá chưa đủ cao.
Diệp Phàm nói xong, tránh Đệ Ngũ Thiến Vân và đi thẳng ra ngoài.
- Mười nghìn điểm!
Một giọng nói khẽ vang lên. Đệ Ngũ Thiến Vân nghiến răng nghiến lợi nói. Mười nghìn điểm, cho dù là nàng cũng hơi đau lòng. Nhưng nàng đã hứa với Sở Luyến Nguyệt sẽ nhất định sẽ mua con thiên hạc tăng lại. Nàng đã hứa với nữ nhân của mình, sao có thể nuốt lời được.
- Mười nghìn điểm? Trời ơi!
Có người kinh ngạc kêu lên. Đây cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Đồng ý, nhất định phải đồng ý, không đồng ý là dừng giao dịch.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm dường như căn bản không nghe thấy, vẫn bước đi không dừng.
Đệ Ngũ Thiến Vân lập tức hừ lạnh, vung tay phải lên, vỏ kiếm trong tay trực tiếp bay về phía trước Diệp Phàm, cản đường của hắn.
- Mười nghìn điểm cũng không đủ, quá tham lam đấy!
Mọi người xung quanh cũng cạn lời. Mười nghìn điểm? Đây là gặp được Đệ Ngũ Thiến Vân vẫn tính là nói đạo lý đấy, nếu đổi thành người khác, còn không đánh ngươi tới lúc mẹ cũng không nhận ra sao?
- Ta đã nói là không bán. Điều đó chẳng liên quan gì tới điểm hết. Có câu nói ngực lớn thì không có đầu óc, đúng là phù hợp với ngươi!
Diệp Phàm cũng nổi giận nói.
- Không bán à? Ngày hôm nay ngươi không bán cũng phải bán, hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn chịu đánh không?
Chân Đệ Ngũ Thiến Vân đạp vào hư không, bay đến trước mặt Diệp Phàm, thu lại vỏ kiếm và tức giận nói.
- Ngươi muốn đánh à? Cứ tới đi!
Diệp Phàm nghe vậy lạnh lùng nói, ánh mắt thâm thúy có thần.
Mọi người nhất thời đều tập trung tinh thần. Đây là dự định ép mua ép bán sao? Nếu lúc trước bọn họ còn cho rằng Diệp Phàm muốn tăng giá, hiện tại xem ra hắn thật sự vẫn không muốn bán.
- Ngươi thật sự không muốn bán?
Đệ Ngũ Thiến Vân nghi ngờ nói.
- Nói nhảm, ta nói chuyện có khó hiểu như vậy sao?
Diệp Phàm không nhịn được xổ ra một câu thô tục.
- Nữ nhân của ta coi trọng con thiên hạc này của ngươi, ngày hôm nay bất kể thế nào, ta cũng phải mua. Nếu ngươi cố tình không bán, sẽ không tránh được phải dùng sức. Tuy ta là đệ tử tứ tinh, ra tay với ngươi cũng khó coi, ta ra năm nghìn điểm, ngươi đấu với nàng, nếu ngươi thắng, năm nghìn điểm này cho ngươi, tài nghệ không bằng người, ta từ bỏ thiên hạc.
Đệ Ngũ Thiến Vân nói tiếp:
- Nếu ngươi thua, ta sẽ bỏ mười nghìn điểm mua lại con thiên hạc của ngươi, thế nào? Năm nghìn điểm này không phải dễ hơn nhiệm vụ của ngươi sao?
Đám đông nghe vậy không khỏi đấm ngực giậm chân. Sao bọn họ không gặp được loại chuyện tốt như vậy chứ? Không quan tâm thắng hay thua, ít nhất đều có năm nghìn điểm. Diệp Phàm khó tránh khỏi quá may mắn rồi.
- Nữ nhân của ngươi?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ nhìn Đệ Ngũ Thiến Vân, lại liếc nhìn Sở Luyến Nguyệt, thầm thấy đáng tiếc: Không ngờ nữ nhân xinh đẹp như vậy lại tiêu thụ nội bộ.
Không thể không nói, sau khi người nào đó sống lại, còn vô sỉ hơn đời trước nhiều, linh hồn dung hợp đúng là vô cùng kỳ diệu.
- Được, quân tử một lời nói ra bốn ngựa theo không kịp.
Diệp Phàm dứt khoát nói, năm nghìn điểm đưa tới cửa, hắn có ngu mới không kiếm?
Về phần Sở Luyến Nguyệt, nghe nói là một trong sáu thiên tài của học viên mới, thực lực rất đáng sợ, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không ở cùng một cấp.
Mấy người trực tiếp ra bãi đất trống ngoài Nhiệm Vụ Điện, một đám đệ tử ùa ra như ong vỡ tổ, vây quanh đất trống, bàn tán ầm ĩ.
Diệp Phàm thậm chí không cởi Trọng Thạch Giáp ra, trực tiếp đứng một bên, bên kia là Sở Luyến Nguyệt.
- Mời!
Diệp Phàm lịch sự nói, Sở Luyến Nguyệt nghe vậy không khách sáo nói:
- Ta sẽ không bởi vì ngươi lịch sự mà nương tay đâu. Ta muốn có con thiên hạc này.
Sở Luyến Nguyệt nói xong, thân hình bắn nhanh, thân pháp huyền ảo, chợt trái chợt phải, sau đó rút kiếm ra.
Diệp Phàm mặc Trọng Thạch Giáp năm trăm cân trên người, tốc độ vẫn không kém hơn trước kia bao nhiêu, một đòn này ra cực nhanh, đầu óc hắn phản ánh kịp nhưng cơ thể lại không theo kịp, lúc này cố di chuyển, may mắn mới tránh được một kiếm này.
Tay phải của hắn biến thành trảo, theo lưỡi kiếm di chuyển về phía chuôi kiếm của Sở Luyến Nguyệt.
- Hừ, quá chậm!
Sở Luyến Nguyệt quát một tiếng, lưỡi kiếm xoay ngược, võ kỹ Địa giai cấp thấp Vân Xuy Kiếm Quyết được đánh ra, thức thứ nhất Thanh Phong Phất Dương Liễu!
Lưỡi kiếm di chuyển, thân hình nàng giống như một cơn gió, kiếm quang như nước, trong nháy mắt đã có vô số kiếm ảnh bao phủ lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm thi triển ra Cửu Hư Mê Tung Bộ, thân hình mang theo từng tàn ảnh nối liền, cảnh giới thân pháp biến hóa kỳ ảo, di chuyển cực nhanh, tạo ra được hiệu quả ảo ảnh kéo dài, được xem là cảnh giới cực kỳ cao thâm trong thân pháp này.
- Ba người Diệp Phàm có tư chất không ra sao, nhưng nếu bàn về lý giải võ kỹ, quả thật đáng sợ. Thân pháp, số đệ tử dưới tứ tinh trong Thiên Phủ có thể đạt tới cảnh giới này cũng không quá một bàn tay.
- Chỉ tiếc thực lực là không tốt. Ơ, thật kỳ lạ, lúc trước ta từng xem qua Diệp Phàm chiến đấu, hắn cảm giác tốc độ của chậm hơn nhiều.
- Đó là ngươi xem chiến đấu trong hình chiếu, không thấy rõ cũng là rất bình thường. Dù sao hắn cũng là tu sĩ Nhập Cương cảnh nhất trọng, Sở Luyến Nguyệt là Nhập Cương cảnh tam trọng, cho dù võ kỹ tinh diệu nhưng tuyệt đối vẫn có sự chênh lệch về thực lực.
- Đường Lộ sư tỷ cũng bị Diệp Phàm đánh bại. Cho dù Sở Luyến Nguyệt là thiên tài, cũng không mạnh hơn Đường Lộ sư tỷ. Cho dù có mạnh cũng có giới hạn. Trận chiến này, khó có thể nói được là ai thua ai thắng.
- Ngươi nói vậy cũng hơi bất công rồi. Đường Lộ sư tỷ tất nhiên phải mạnh hơn Sở Luyến Nguyệt. Nhưng ngươi đừng quên, Đường Lộ sư tỷ đối mặt với một người mới, sẽ dùng hết sức lực sao? Trong lúc sơ suất, sư tỷ mới bị Diệp Phàm đánh bại thôi. Điều đó cũng không thể nói là Đường Lộ sư tỷ không bằng Diệp Phàm. Nhưng trận chiến này lại khác, Sở Luyến Nguyệt có thể dùng hết sức ứng phó.
Đám người nghe vậy không khỏi gật đầu.
Kiếm quang của Sở Luyến Nguyệt rất nhanh, mỗi kiếm đâm ra đều như một tinh linh võ đạo, dáng người vô cùng đẹp mắt, đồng thời kiếm phong tung bay, nếu không phải gặp đúng Diệp Phàm, đổi thành bất cứ người nào khác, sợ rằng đều sẽ trúng chiêu.