"Oa, thật sự còn có người không sợ chết à? Cũng không biết là hảo hán nào, để cho mọi người tăng thêm kiến thức đi.
- Là Diệp Phàm, chà, trên tay hắn còn cầm chứng nhận kìa.
Đám người nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Diệp Phàm, chỉ thấy Diệp Phàm bình tĩnh đứng bên cạnh, trong tay cầm một tấm lệnh bài. Từ lệnh bài có thể phán đoán nó là nhiệm vụ chưa hoàn thành, phía trên có một tia sáng màu đỏ.
Khi tia sáng này biến thành màu xanh lá mới đại biểu nhiệm vụ đã hoàn thành, trở lại Nhiệm Vụ Điện nộp lại, có thể thu được điểm thưởng. Đương nhiên, điểm thưởng chia ra làm hai loại, một loại là trực tiếp nhận ở Nhiệm Vụ Điện, một loại là tới chỗ người tuyên bố nhiệm vụ này lấy.
Nhiệm vụ của hai cách nhận điểm này cũng hoàn toàn khác nhau, thời điểm tuyên bố nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ Điện sẽ có ký hiệu, tặng hoa thuộc về cách sau.
- Đúng là nghé con không sợ cọp, Diệp Phàm, ngươi có biết Tiêu Sanh Vũ là ai không?
Có người tò mò nói.
Diệp Phàm nghe vậy lắc đầu:
- Sao vậy? Lẽ nào ta làm nhiệm vụ còn bị người nhận hoa gây khó dễ sao?
Trong này nhất định là có vấn đề. Dù sao chỉ tặng hoa đã có thể nhận được một nghìn điểm, trên đời này làm gì có được chuyện hời như vậy, nhưng binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn liền.
- Ngươi không biết đâu, Thẩm Vân Hạo Thẩm sư huynh là đệ tử thất tinh. Tiêu sư tỷ là đệ tử lục tinh. Thẩm sư huynh thích Tiêu sư tỷ không phải là chuyện bí mật gì, ban đầu nhiệm vụ tặng hoa này chỉ có năm mươi điểm, mỗi ngày đều có không ít đệ tử nhận nhiệm vụ này.
Người kia trông có vẻ hả hê nói:
- Nhưng Tiêu sư tỷ không thích Thẩm sư huynh , mỗi ngày nhận nhiều hoa như vậy, Tiêu sư tỷ nổi giận, liên tiếp đánh mấy chục sư đệ bị thương nặng, chà chà, vừa nhớ tới cảnh tượng đó đã thấy sợ rồi.
Hắn nói xong, nhìn Diệp Phàm với vẻ buồn cười, lại phát hiện Diệp Phàm không hề sợ hãi, không khỏi bĩu môi nói tiếp:
- Sau đó không ai nhận nhiệm vụ này nữa. Dù sao vì năm mươi điểm đổi lấy toàn thân bị thương, nhìn thế nào cũng không có lợi.
- Thẩm sư huynh trực tiếp tăng điểm thưởng đến năm trăm điểm, lại có đệ tử bí quá hoá liều. Lần này thì thảm hại hơn, Tiêu sư tỷ trực tiếp tháo một tay một chân của hắn, sau đó nối xương lại tháo ra, lại nối xương lại tháo ra. Chà chà, dù sao cảm giác này... rất kích thích.
Những người khác nghe vậy cũng không khỏi cười nghiền ngẫm, mỗi người nhìn Diệp Phàm đều có vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao Diệp Phàm cũng không phải nhân vật thiên tài gì trong học phủ, trái lại còn là võ tu tệ nhất ở Tiềm Long Phong, còn cưỡi thiên hạc bay khắp nơi, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
Bây giờ ngươi tự mình tìm đường chết, còn không cho người khác cười sao? Nhiệm vụ trong Nhiệm Vụ Điện không thể tùy tiện nhận. Nếu có thể hoàn thành sẽ có thù lao, không thể hoàn thành sẽ phải đền gấp đôi.
- A, đúng rồi, Tiêu sư tỷ đã phát ra tin tức, nếu còn có nhóm đệ tử thứ ba dám tới tặng hoa cho nàng, nàng nhất định sẽ khiến cho người đó đẹp mặt. Sau đó, Thẩm sư huynh tăng giá lên tới một nghìn điểm, cũng không có ai đi thử. Ngươi là người bí quá hoá liều đầu tiên đấy. Hảo hán, dũng sĩ, chúc mừng ngươi.
Đám người nói chuyện không khỏi nở nụ cười, cũng không quá chế giễu. Nhưng chuyện thú vị như vậy luôn có thể thu hút chú ý của mọi người.
- Thật ra Diệp Phàm ngươi không cần khổ sở, Tiêu sư tỷ đứng đầu trong bốn đại mỹ nhân ở Phượng Minh Phong, đây chính là quốc sắc thiên hương người gặp người thích đấy. Ngày thường nàng ở một mình trốn tránh mọi người, rất ít khi nhìn thấy. Lần này có thẻ nhiệm vụ trong tay, ít nhất ngươi có thể trực tiếp bước vào Phượng Minh Phong không bị đuổi ra. Dù sao người bình thường cũng không muốn trêu chọc Thẩm sư huynh.
- Đúng vậy đúng vậy, năm ngoái ta mới có may mắn nhìn thấy Tiêu sư tỷ. Chà chà, dáng vẻ kia đẹp tới mức muốn nổi bong bóng. Theo ta thấy, tay của Tiêu sư tỷ đẹp nhất.
- Vô nghĩa, rõ ràng là miệng, cái miệng kia quá tiêu hồn...
- Vậy là các ngươi đều không biết rồi. Đó là mắt, đôi mắt Tiêu sư tỷ biết nói đấy.
- Mắt có thể biết nói sao? Tất cả đều là sát khí. Với loại thân thể bé nhỏ này của ngươi cũng không đủ cho người khác đạp vài cái!
Đám người bắt đầu thảo luận về tướng mạo của Tiêu Sanh Vũ, Diệp Phàm cảm thấy nghẹn lời, lắc đầu. Nhưng bầu không khí này càng khiến hắn thích hơn bầu không khí nặng nề chết chóc.
Diệp Phàm nhét cả bông hoa trên nhiệm vụ và lệnh bài liên quan lệnh vào trong chiếc nhẫn, sau đó đi ra khỏi Nhiệm Vụ Điện.
Cùng lúc đó, có một đám người bước vào Nhiệm Vụ Điện.
Đám đông lập tức ngừng nói chuyện. Mỗi người đều tò mò nhìn về phía người mới tới. Gần một trăm người đi về phía đại đường của Nhiệm Vụ Điện. Dẫn đầu là hai nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Nhất là nữ tử đi đầu thoạt nhìn mới mười tám, đôi mươi, trang phục của học viện ôm sát người càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng, làn da trắng mịn màng, vòng eo thon nhỏ mềm mại, đôi chân dài thẳng tắp, vừa gợi cảm lại kèm theo chút phong thái nữ vương.
Nàng đi qua với tư thế oai hùng hiên ngang, vô cùng khí phách.
- Ai là Diệp Phàm?
Đệ Ngũ Thiến Vân trực tiếp cao giọng hỏi. Bởi vì nàng đi rất nhanh nên áo choàng phía sau tung bay, thu hút ánh mắt của không ít đệ tử.
- Đệ Ngũ Thiến Vân!
Tu sĩ bên trong kinh ngạc kêu lên:
- Nữ thần của ta! Thật tuyệt vời. Trời ạ, nếu bị đôi chân tuyệt đẹp của nàng chà đạp là chuyện hạnh phúc tới mức nào.
- Không ai có được cặp đùi đẹp như vậy. Không cần phải nói, trang phục nữ sinh của Thiên Phủ chúng ta đúng là phúc lợi.
Đệ Ngũ Thiến Vân Nhất vừa nói câu này đã khiến không ít người nhìn về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm đeo kiếm đứng yên tại chỗ, nghi ngờ nhìn Đệ Ngũ Thiến Vân, hắn dường như không quen biết người này.
- Ngươi chính là Diệp Phàm?
Đệ Ngũ Thiến Vân đi tới bên cạnh Diệp Phàm, vóc người cao gầy chỉ kém hơn Diệp Phàm có ba phân, một mùi thơm thoang thoảng bay vào trong mũi Diệp Phàm, mùi thơm này khiến người ta cảm thấy thoải mái, không gay mũi cũng không quá nồng.
- Là ta!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, hắn không mê luyến Đệ Ngũ Thiến Vân như những người khác, nhưng hai mắt quan sát nàng hoàn toàn không che giấu, thưởng thức những vật xinh đẹp luôn không tệ.
Đệ Ngũ Thiến Vân không ngờ được Diệp Phàm thản nhiên như thế. Bình thường nam tử ở trước mặt nàng rất khó có thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Có người nào nhìn thấy nàng mà không hận cởi hết trang phục của nàng ra?
Đương nhiên, cũng có vài nam nhân dối trá rõ ràng rất muốn nhìn nàng, lại giả vờ không để ý. Diệp Phàm này cho nàng cảm giác khác hẳn, thưởng thức, thản nhiên, không hề làm ra vẻ.
- Con thiên hạc bên ngoài là của ngươi sao? Ta cũng không vòng vo, ngươi ra một giá, ta mua.
Đệ Ngũ Thiến Vân nói thẳng.
- Thiên hạc? Thật ngại quá, cái đó không bán!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lắc đầu. Thật ra không phải hắn làm kiêu. Chỉ là con thiên hạc này đã ở cùng với hắn một tháng, xem như là đồng bạn của hắn, con thiên hạc này là tồn tại có sinh mạng, hắn không quen xem sinh vật có linh tính sinh là vật phẩm tùy ý buôn bán.
Ít nhất thiên hạc của hắn, hắn sẽ không bán.
Hơn nữa, theo hắn thấy, con thiên hạc của hắn có tiềm chất trở thành thiên hạc vương.
- Ba nghìn điểm!
Đệ Ngũ Thiến Vân nói rất dứt khoát.
Mọi người xung quanh nghe vậy lập tức kinh hãi, vừa mở miệng đã tăng giá lên gấp ba, lãi lớn rồi. Sao Diệp Phàm này lại tốt số như vậy? Cách đổi điểm chui vào ngực hắn à?