Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đám người phía sau có chuyện khẩn cấp, dù không thể nói Diệp Phàm hoàn toàn là người tốt nhưng có đôi khi tiện tay giúp người khác một chút cũng không sao, hắn đi về Lạc gia cũng không vội một hai canh giờ này.
Lúc này Diệp Phàm phất tay ra hiệu cho đám người tránh ra, để đám người đằng sau lên trước. Mấy người Thiên Đế Môn tất nhiên xem Diệp Phàm như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, hắn đã nói như thế thì những người khác đều làm theo. Nhưng khiến Diệp Phàm không nghĩ tới đó là đám người này vẫn mạnh mẽ đâm tới như cũ, nguyên lực khủng bố trực tiếp đánh bay đám người Lâm Viện Viện đứng phía sau.
Tu vi bản thân Lâm Viện Viện cũng là thấp nhất, chỉ mới đạt đến Siêu Phàm Cảnh, trước khí thế kinh khủng phía trước lúc này đã trọng thương thổ huyết, đám người kia vẫn không quan tâm kích xạ đi về truyền tống trận, sắc mặt Diệp Phàm lập tức trầm xuống.
Hắn cho người khác mặt mũi không có nghĩa người khác có thể đánh vào mặt hắn, lúc này Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Ngăn lại!
Oanh!
Thánh Hiền chi uy lập tức nổ tung, sau đó nguyên lực nổ vang trực tiếp dùng nguyên lực giết chết nam tử vừa nãy dùng nguyên lực đánh trọng thương Lâm Viện Viện, những người khác cũng nhao nhao bị nguyên lực phong bạo ngăn cản, vừa lúc này bị đám người Diệp Phàm vây vào giữa.
Đối phương cực kỳ tức giận, tu vi Chí Tôn Cảnh lập tức nổ tung, năm tên Chí Tôn, hai tên Thánh Hiền, đội hình này xem như cũng cực kỳ đáng sợ.
- Làm càn, muốn chết!
Một tên Thánh Hiền đối phương gầm lên, nhưng một giây sau khí tức bốn tên Thánh Hiền và mười tên Chí Tôn bên phía Diệp Phàm tăng vọt, tất cả mọi người đang dùng hồn lực che giấu tu vi, mà đối phương vừa rồi vội vàng lướt qua hiển nhiên không kịp dò xét tu vi chân thực của đám người Diệp Phàm, trong lúc nhất thời cục diện trở nên vô cùng lúng túng.
Xung quanh có không ít võ tu hoảng sợ nhìn một màn trước mắt này, nhiều Thánh Hiền và Chí Tôn như vậy, ngoại trừ trên thiên hạ thi đấu ra thì bọn họ thật đúng là chưa từng nhìn thấy, những cường giả này không người nào là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Cũng không ít võ tu thầm cười, vừa rồi thời điểm lúc đi đường nhóm người này coi các võ tu khác như rác rưởi tùy ý bài xích ra ngoài, do e ngại thực lực đối phương nên những người võ tu kia đều giận mà không dám nói gì, hiện tại phát hiện mấy người này đá trúng thiết bản, tất nhiên trong lòng có chút hả hê.
Người đối diện hiển nhiên lâm vào tình huống lúng túng, bọn họ cũng không nghĩ đến trong nhóm người này vậy mà có nhiều Thánh Hiền và Chí Tôn như vậy, vốn dĩ bọn họ cho rằng đám người này đều là võ tu Hợp Thánh cửu trọng, cùng lắm thì có cường giả Chí Tôn ghê gớm hơn một chút, cho dù là công tử gia đại thế lực xuất hành cũng không có khả năng có Thánh Hiền cùng đi, không nghĩ tới đối phương lại có tận bốn tên Thánh Hiền.
Diệp Phàm vung tay lên, thân hình Lâm Viện Viện bay đến bên người hắn, sau đó nguyên lực vận chuyển rất nhanh đã chữa trị thương thế khôi phục cho nàng, khuôn mặt Lâm Viện Viện đỏ bừng, tim đập rộn lên, bây giờ đối với bất kỳ nữ nhân nào thì Diệp Phàm cũng là tình nhân hoàn mỹ nhất, Lâm Viện Viện lại còn từng nhìn thấy quá trình Diệp Phàm chiến đấu nên trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ.
Đợi thương thế khôi phục, Lâm Viện Viện nhu thuận lui sang một bên, Diệp Phàm ung dung dò xét nhìn đám người trước mắt.
- Chư vị, các ngươi đây là muốn làm gì?
Cường giả Thánh Hiền phía đối phương cất giọng.
- Có ý gì? Câu này nên là ta hỏi các ngươi mới đúng, ta có lòng tốt nhường đường, các ngươi vậy mà lại xuất thủ với người của ta, làm sao, còn nghĩ muốn an ổn tiến vào truyền tống trận? Xem chúng ta dễ khi dễ sao?
Diệp Phàm nghe vậy bình tĩnh nói.
Tên Thánh Hiền kia lập tức sầm mặt, ngược lại quay đầu nhìn về đám người của mình cao giọng nói:
- Ai đả thương người đối phương, tự hành đoạn!
- Bẩm báo Thái Thượng, Phong Lạc đã chết rồi.
Lúc này có người vội vã nói.
- Chết rồi…
Thánh Hiền kia sau khi nghe vậy sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi, sau đó cao giọng nói:
- Người mạo phạm các ngươi cũng đã chết, các ngươi còn muốn như thế nào?
- Không thế nào cả, chỉ là truyền tống trận này đến lượt chúng ta, các ngươi chờ truyền tống trận sau đi.
Diệp Phàm nói tiếp, muốn đại chiến với đối phương ở chỗ này hiển nhiên là không có lý trí, huống chi người làm Lâm Viện Viện bị trọng thương cũng đã chết, nếu cứ một mực níu lấy chuyện này không thả vậy không khỏi là khinh người quá đáng.
Nhưng nơi này là của Diệp Phàm, vừa rồi Diệp Phàm có ý muốn nhường bọn họ đi trước, hiện tại, không cho.
Trong lòng Phong Ma vốn dĩ sốt ruột không thôi, bây giờ Phong Lạc đã chết, nếu không hắn cũng muốn đánh tên ngu dốt đó một trận, từ trước đến nay thời điểm hắn ở trước đám đông chưa bao giờ cố ý sử dụng nguyên lực đả thương người khác, chỉ là một võ tu Hợp Thánh Cảnh vậy mà không biết trời cao đất rộng.
Phong Lạc dù sao cũng đã chết, nhưng nếu hắn không đuổi kịp truyền tống trận này thì rất có thể thiếu chủ sẽ lỡ mất thời cơ Hợp Long tốt nhất, đây tuyệt đối là sự tình không thể chấp nhận được.
Hết lần này tới lần khác do thực lực đám người trước mặt vượt qua bọn họ, phiền muốn chết nhưng cũng không có cách nào, đội hình bọn họ cơ hồ có thể quét sạch một đường, lại không nghĩ tới ngay lúc gấp rút lại gặp sự tình khó giải quyết thế này, đám người này này đến cùng có lai lịch như thế nào, làm sao có thể mạnh mẽ như thế.
Diệp Phàm cũng không để ý đám người Phong Ma, phất tay ra hiệu đám người tiến vào truyền tống trận, truyền tống trận này một khi bước vào thì không thể quay lại được, chậm một chút có thể mất đi cơ hội, lúc này Phong Ma lo lắng vạn phần chắp tay cao giọng nói:
- Vị đạo hữu này, lão phu có yêu cầu quá đáng!
Diệp Phàm nghe vậy lúc này dừng lại, xoay người nhìn Phong Ma, đạm mạc nói:
- Ngươi muốn vào truyền tống trận trước?
- Không sai, mong đạo hữu thành toàn, nếu đạo hữu có cần gì cứ nói với ta.
Phong Ma tiếp tục chắp tay nói, một cường giả Thánh Hiền có thể dùng thái độ này nói chuyện với Diệp Phàm khiến hắn cảm giác người này cũng không tệ.
- Vốn dĩ ta đã chuẩn bị nhường các ngươi đi vào, nhưng do các ngươi quá vô lễ, bây giờ các ngươi muốn đi vào thì có phần không được. Đương nhiên có lẽ gia tộc các ngươi cũng có chút sâu xa, ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi là thế lực nào.
Diệp Phàm châm chước nói, vừa rồi hắn nghe cái tên Phong Lạc, họ này ở Thiên Vũ không phải phổ biến, Diệp Phàm cũng chưa từng nghe thấy siêu cấp gia tộc nào có họ này, nhưng Diệp Phàm có chút hiểu biết về thân phận Phong Tình Kiếm, có phải là thủ hộ giả long chi Phong gia?
Nếu đã nói vậy thì hôm nay hắn phải để Phong gia nhớ kỹ nhân tình lần này, cho nên Diệp Phàm mới hỏi câu này.
Phong Ma nghe vậy không khỏi nghiêm túc đánh giá Diệp Phàm một chút, chỉ là đoàn người này đều mang mũ rộng vành nên không thấy rõ dung mạo. Thế lực ẩn tàng của Trung Linh Cảnh chỉ có vài thế lực như vậy, nhưng Phong Ma lại không có biện pháp đối ứng Diệp Phàm với một trong những thế lực đó, châm chước một phen lúc này Phong Ma cao giọng nói:
- Chúng ta là long hộ nhất tộc Phong gia dưới Long Cốc.
- Quả nhiên!
Diệp Phàm nghe vậy cười nói, sau đó vung tay lên, tất cả mọi người tránh ra nhường lại một vị trí:
- Nói cho Long Tình Kiếm, Thanh Linh Hy Thủy dùng quá nhiều sẽ cần nữ nhân trung hòa, nếu muốn Hợp Long hoàn mỹ thì hắn dùng bằng ấy Thanh Linh Hy Thủy vẫn chưa đủ, ở đây ta còn lại chút Thanh Linh hy Thủy cuối cùng này toàn bộ đều giao cho hắn, coi như ta tặng Hợp Long hắn một món đại lễ.
Nói xong tay phải Diệp Phàm tìm tòi, đưa một bình ngọc đến tay Phong Ma, đồng thời ánh mắt Diệp Phàm đảo qua một nữ tử động lòng người đang đứng bên cạnh đám người này, khóe miệng lộ ra một tia ý vị thâm trường, nữ tử kia yếu ớt nhìn Diệp Phàm, trên gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.
Đây chính là một đầu long chân chính nha!
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm nghĩ, Hợp Long chính là vinh quang vô thượng của Hộ Long nhất tộc, ngàn năm cũng không nhất định có một người có thể thành công Hợp Long, mà một khi Phong gia có người có thể Hợp Long thì Long tộc sẽ cung cấp một nữ tử Long tộc để âm dương giao hợp, từ đó giúp cho đối phương có được huyết mạch Long tộc thuần khiết nhất.