- Tam đệ, một tầng kiếm tâm là đủ rồi, không được giết bọn họ.
Sau ót Diệp Phàm chảy đầy hắc tuyến, tam đệ này cái gì cũng tốt nhưng một khi rút kiếm lại ra tay không biết nặng nhẹ.
Có lẽ không ít người sẽ nghi hoặc đám người Lạc Bắc Linh thế nhưng kỳ thực là thiên kiêu danh phủ, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng lập tức bị đánh bại bằng một chiêu của Diệp Quỷ, bằng không thì cũng không phải là Diệp Quỷ dùng một kiếm đánh tan đám người bọn họ, trong này có rất nhiều nhân tố.
Đầu tiên là Diệp Tàn bộc phát kích phát sức mạnh gấp mười lần, Cuồng Đao Phong Bạo của hắn ắt hẳn là ác mộng của đám người Lạc Bắc Linh, sau đó Lạc Bắc Linh sử dụng nguyên lực để duy trì trận pháp, lại không nghĩ tới trận pháp hoàn toàn bị Diệp Quỷ phá hư.
Biến hóa thay đổi trong nháy mắt như thế cho dù tất cả những người họ đều là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng ngay lập tức dùng tất cả nguyên lực để quay lại phòng ngự hữu hiệu?
Mà Cuồng Đao của Diệp Tàn gần như trong nháy mắt liền phóng tới chỗ bọn họ, bọn họ tất nhiên chọn ưu tiên phòng ngự Cuồng Đao Phong Bạo, nhưng không ngờ vào thời điểm này Diệp Quỷ trực tiếp xuất thủ, hơn nữa lại sử dụng tới kiếm tâm tầng ba.
Sau khi Diệp Quỷ mở ra kiếm tâm, lực công kích có thể so với uy lực của Lôi Sát Ngũ Linh Kiếm, khoảng chừng kiếm thứ hai Bách Kiếm của Diệp Phàm. Cho dù hắn không sử dụng võ kỹ nhưng lấy tốc độ cùng với hiểu biết về kiếm đạo của hắn thì việc chém giết đám người Lạc Bắc Linh cũng hoàn toàn không phải không có khả năng.
Diệp Quỷ nghe vậy lúc này thu hồi Huyền Minh Kiếm, có chút không hiểu nhìn đám người Lạc Bắc Linh kia một chút, ánh mắt giống như muốn nói ta nào biết được các ngươi yếu như vậy, cho dù là đám người Lạc Bắc Linh cũng có chút phiền muộn đến mức muốn thổ huyết.
Diệp Quỷ và Diệp Tàn người nào cũng đều có cấp bậc thực lực như Lưu Chấn, Âu Dương Tu và Vương Trọng. Mà cấp bậc đám người Lưu Chấn và Âu Dương Tu cao hơn nhiều so với đám người Phong Linh, dưới sự hợp lực của hai người cộng thêm Diệp Tàn vô cùng may mắn kích phát sức mạnh khủng bố nên Diệp Quỷ mới có thể ngăn chặn trận pháp của mấy người này dễ như trở bàn tay, kết quả như thế này cũng nằm trong dự liệu của Diệp Phàm.
Nhưng…. Lại nằm ngoài ý liệu của các võ tu khác.
Đường Vô Úy, Tử Đông Cừu là cường giả Thánh Hiền cũng có chút không khỏi kinh hãi nhìn một màn trước mắt, biểu hiện trên mặt vạn phần đặc sắc, nhưng cực kỳ hiển nhiên là có một loại cảm giác phiền muộn tới cực điểm.
Trên mặt Thu Nguyệt đang cười giống như nở hoa, đám người Tư Mã Thiên Khung thì ở một bên âm thầm tắc lưỡi, bây giờ người trẻ quả thực biến thái hơn nhiều so với thời đại bọn họ.
Sở Nguyệt Ly ngồi nhìn trên đài Sở gia nhìn, trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương cực kỳ ngạc nhiên, thì ra vị ca ca ngồi bên người nàng lần trước lại cường đại như vậy, thực sự là lợi hại, lập tức Sở Nguyệt Ly có cảm giác thất bại, nàng còn tính toán nếu Diệp Phàm đánh bại đại ca nàng, về sau nàng liền đánh bại nhị đệ tam đệ của Diệp Phàm, cũng xem như một loại thắng lợi khác.
Võ tu Trung Linh Cảnh hoàn toàn bị hóa đá, trong lúc nhất thời quên cả reo hò, võ tu tam đại Linh Cảnh khác hiển nhiên không có biện pháp tiếp nhận loại tình huống này, trước khi hỗn chiến thì có đủ loại suy đoán, nhưng tuyệt nhiên không có suy đoán nào giống màn hý kịch hóa như vậy.
Y Linh Lung lẻ loi trơ trọi đứng bên cạnh đám người Diệp Phàm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ sau đó thu hồi Ngân Long Nguyệt Linh Tiên, trực tiếp khoát tay một cái từ bỏ chống cự, thế này còn đánh cái gì nữa? Có thời gian như vậy thì Y Linh Lung tình nguyện đi bơi ở bờ hồ, cảm thụ cảm giác thiên nhiên tĩnh nhã còn hơn.
Đám người Diệp Phàm lúc này đi về phía Lưu Chấn, tốc độ không nhanh không chậm đồng thời vô số võ tu lấy lại tinh thần, trong mắt chậm rãi hiện lên một loại nghi vấn, cuộc chiến cũng đánh tới lúc này rồi Lưu Chấn sao vẫn còn chưa tới trợ giúp?
Bị đám người Diệp Quỷ khi chiến đấu hoàn toàn hấp dẫn nên bọn họ hoàn toàn bỏ quên trận chiến giữa Đại Lực và Lưu Chấn, chờ đám người lấy lại tinh thần sau đó dời mắt về phía võ đài thì trực tiếp chết lặng lần nữa.
Nếu bọn họ không nhìn nhầm thì Đại Lực kia to con như vậy mà lại cứng đối cứng với Lưu Chấn.
- Cái này…. Lưu Chấn là đệ nhất luyện thể thế hệ trẻ tuổi nhất đúng không?
- Đúng…. Hẳn là vậy a.
- Vị huynh đài này lại là thế nào vậy? Hắn vậy mà lại cùng với Lưu Chấn chiến đấu cứng đối cứng, mẹ kiếp, Lưu Chấn lại còn bị hắn đánh lùi?
Rầm rầm rầm!
Thể tu chiến đấu cực kỳ cuồng bạo, Bát Hoang Côn trong tay Đại Lực chỉ cần một côn tùy ý cũng có thể coi là chi lực vạn quân, Vô Song Thiên Kích của Lưu Chấn cũng là binh khí đại khai đại hợp, mỗi lần binh khí hai người va chạm đều kéo theo nham thạch võ trường bị bay nứt.
Lưu Chấn rất thoải mái, cái này mới là phương thức chiến đấu của nam nhân, hắn là thể tu, thích nhất là là loại va chạm cứng đối cứng này, phương thức chiến đấu của Đại Lực hoàn toàn phù hợp với hắn, trong lúc nhất thời Lưu Chấn quên luôn trận chiến này, hắn lấy tất cả tâm thần chú ý vào Đại Lực, phi thường hưởng thụ loại chiến đấu này.
Đương đương đương!
Rất nhanh thân thể Đại Lực phát sinh biến hóa, một đầu Ma Viên to lớn thay thế Đại Lực, hai tay to lớn nắm Bát Hoang Côn, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Bát Hoang Côn cũng trở nên vô cùng to lớn, vũ khí này còn có thể tự mình biến lớn hoặc thu nhỏ?
Đùng!
Lực lượng cực đại nổ vang, Lưu Chấn trực tiếp bị đánh bay, Ma Viên biến trở lại thành Đại Lực, thực lực trực tiếp thăng đến cấp độ đáng sợ, mà trái lại lần trước Lưu Chấn tác chiến với Sở Phong Vân giở hết mọi thủ đoạn ra, bây giờ đã ở vào trạng thái phong ấn Linh Cương Tiên Giai, hắn vậy mà không phải đối thủ của Đại Lực.
Bây giờ ngoại trừ võ kỹ Tiên Giai, Lưu Chấn cũng không còn chiêu thức nào càng mạnh hơn nữa, hắn không nghĩ tới một tên võ tu không lưu truyền gì trong Trung Linh Cảnh vậy mà có thể khiến hắn trở nên như thế này.
- Ngươi rất mạnh, ha ha ha, nhưng lại ở dưới võ kỹ Tiên Giai của ta…
Lời nói còn chưa dứt Lưu Chấn đột nhiên cảm giác có điều gì đó là lạ, có chút yên tĩnh không thích hợp, vì sao cả trường diễn võ lại yên tĩnh như vậy? Ngay sau đó hắn cảm giác phía sau có người đi tới.
Lưu Chấn xoay người, đám người Diệp Phàm, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Lạc Tố Tố đứng thành một hàng, bộ dáng thờ ơ như vậy trực tiếp khiến cho đầu óc Lưu Chấn giống như chập mạch, sau đó rất nhanh hắn đã nhìn thấy Âu Dương Tu bị phong ấn băng phong, đám người Lạc Bắc Linh, Nghịch Hoang Thiên đang bị trọng thương miễn cưỡng đứng dậy, còn có Ý Linh Lung đang miễn cưỡng đứng một bên.
Mà ở dưới đài Trương Hoành đã trực tiếp ngồi trên mặt đất, bộ dáng từ bỏ trị liệu, Phong Linh yếu ớt đứng ở một bên khác, nào còn có hình tượng lãnh khốc sát phạt thường ngày.
Huyễn cảnh? Thể tu cũng có thể sử dụng huyễn cảnh sao? Không hổ là nhân vật khó phân thắng bại.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Lưu Chấn đó là huyễn cảnh, song thời điểm khí tức khủng bố của Diệp Phàm trực tiếp khóa chặt hắn, Lưu Chấn liền biết rõ đây là thật, nói cách khác trong tuyển thủ của tam đại Linh Cảnh chỉ còn một mình hắn, đám người Âu Dương Tu đã hoàn toàn bị đánh bại, cái này….
Nhất định phải dùng một từ để hình dung lời nói của Lưu Chấn thì đó là mộng bức, có loại cảm giác như bị lọt vào sương mù!
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta có vẻ như đã chiến đấu một thời gian rất lâu a?
Lưu Chấn im lặng hỏi trời xanh, sau đó thu hồi Vô Song Thiên Kích chậm rãi đi đến sau lưng Đại Lực, vô cùng nhanh nhẹn nhảy xuống dưới đài, cái này… còn đánh cái quái gì nữa.
*Chương 904:Âu Dương Tu đi qua
Hỗn chiến được mọi người vô cùng mong chờ cứ kết thúc như một buổi hý kịch như vậy, ngay sau đó tiếng reo hò cuồng bạo lập tức nổ tung, vô số võ tu Trung Linh Cảnh đứng dậy điên cuồng gào thét, thắng, tất cả mọi người không ôm hi vọng hỗn chiến vậy mà lại giành chiến thắng!!
Lần này nhân vật chính của trận hỗn chiến không phải Diệp Phàm mà lại là Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực.
Diệp Tàn thần bí, Diệp Quỷ xuất quỷ nhập thần, Đại Lực thực lực siêu cường, không một điều nào ở đây không đánh thẳng vào giá trị quan của vô số võ tu, loại cường đại này làm cho tất cả mọi người đều rung động.
Cho dù là võ tu tam đại Linh Cảnh khác cũng tương tự cho rằng đám người Âu Dương Tu thua không oan, cho dù trước đó đám người Âu Dương Tu biết rõ thực lực của đám người Diệp Phàm thì tất cũng sẽ thua cuộc, đây là thực lực chân chính không có cách nào nghiền ép, thậm chí Diệp Phàm căn bản còn chưa xuất thủ, đám người Bắc Cung Tuyết càng là từ đầu đến cuối chỉ đứng xem trò vui.
Rất nhanh vô số võ tu bắt đầu điên cuồng nghe ngóng tin tức ba người Diệp Tàn, rất nhanh đã công bố lịch sử võ tu đến từ Đông Linh Cảnh của đám người Diệp Tàn, Bá Vương Diệp Tàn, Tử Thần Diệp Quỷ, Bất Phá Chi Lũy Đại Lực, đây chính là xưng hào của ba người bọn họ.
Xưng hào của một người kỳ thật chỉ là tôn xưng của các võ tu khác đối với cường giả, biểu đạt sự tán thành xuất phát từ nội tâm của bọn họ đối với những cường giả này, tỷ như Toàn Năng Vương Tọa Diệp Phàm, Vương Thể Cực Mãnh Sở Phong Vân, Đệ nhất Luyện Thể Lưu Chấn.
Rất nhanh tiếng ủng hộ với ba người Diệp Tàn chấn thiên động địa, đám người Diệp Tàn mặc dù chỉ đánh một trận, thậm chí xem như khách mời thiên hạ thi đấu, nhưng chỉ cần một trận chiến này cũng đủ để thành danh.
Đệ tử Quân Hành học phủ và Bá Thể học phủ càng điên cuồng kêu gào phía mọi người, Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực đều là đệ tử học phủ bọn họ, viện trưởng Quân Hành học phủ và Bá Thể học phủ lại càng hối hận tím cả ruột gan, nếu để cho ba người bọn họ tham gia thiên hạ thi đấu thì thứ tự học phủ hai người bọn họ tuyệt đối sẽ tiến vào năm vị trí đầu.
Bất kể thế nào đi nữa thì hôm nay khẳng định là một đêm không ngủ, sau Toàn Năng Vương Tọa Diệp Phàm thì Bá Vương Diệp Tàn, Tử Thần Diệp Quỷ và Bất Phá Chi Lũy Đại Lực trở thành ngôi sao mới từ từ bay lên.
Trận chiến này cũng tác động đến tứ đại Linh Cảnh, làm dẫn động vô số võ tu, thiên hạ thi đấu điên cuồng cũng chính thức hạ màn, thứ lưu lại chỉ có tín ngưỡng, là tín ngưỡng đối với Diệp Phàm.
Nếu lúc này Diệp Phàm khai tông lập phái tuyệt đối tin tưởng sẽ có võ tu đến ghi danh nhiều không đếm hết, thành tựu trận thi đấy này của Diệp Phàm là thứ mà Tử Đông Cừu chưa bao giờ nghĩ tới, đồng thời đối với hắn mà nói thì cái này chính là một trận kiếp nạn, Diệp Phàm không chết, ngày sau thời điểm Ma Linh chinh phục Thiên Vũ hắn tất nhiên sẽ trở thành lực cản cực lớn.
Nhưng bây giờ Diệp Phàm đã có thành tựu, lấy thực lực của hắn cho dù là cường giả Thánh Hiền nếu muốn giết chết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là Thân Ngoại Hóa Thân không chết kia càng là vô cùng khó chơi.
Mà Vạn Đạo học phủ tất nhiên sẽ muốn chú ý mật thiết đến động tĩnh bên này của hắn, muốn thần không hay quỷ không biết giết chết Diệp Phàm căn bản là không thực tế, trừ khi dùng những người khác chọc giận Diệp Phàm, khiến cho bản thân Diệp Phàm tự tìm tới cửa.
Những người Diệp Tàn, Diệp Quỷ lại luôn ở ngay bên người Diệp Phàm, hơn nữa cũng không thể trực tiếp động thủ, trước mắt tất cả ánh mắt ở Thiên Vũ đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, tỷ muội Lạc gia là cục cưng quý giá của Lạc Đồng, nếu muốn động sẽ chỉ khiến cho Lạc gia hoàn toàn ngả về phe Vạn Đạo học phủ, hơn nữa Tử Đông Cừu cũng không có lý đo gì để động tới các nàng.
Như vậy thì còn ai?
Bắc Cung Tuyết là Thánh Nữ Băng Thần Điện, không động được, nhưng Huân Y, Y Vân Đình thế nhưng đã đáp ứng kết thân với Chí Tôn học phủ ta, Mặc nhi mặc dù đã chết nhưng ta hoàn toàn có thể thu nhận một nghĩa tử, sau đó kết thành hôn ước với Huân Y, đến lúc đó còn sợ Diệp Phàm không mắc câu sao?
Đáng giận, Mặc nhi của ta, Tử Đông Cừu nghĩ đến Tử Mặc trong lòng lập tức tràn đầy sát ý, Diệp Phàm đã giết nhi tử của hắn, hắn nhất định sẽ giết Diệp Phàm, nếu không phải vì đại kế của Ma Linh thì hắn làm sao có thể nhẫn nhịn như vậy, đợi khi đại quân Ma Linh chiếm được Thiên Vũ rồi hắn nhất định sẽ khiến Diệp Phàm muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Còn có Thu Nguyệt kia, nữ nhân này hắn nhất định phải đùa giỡn một phen mới có thể hả mối hận trong lòng hắn.
Nghĩ tới đây Tử Đông Cừu liền hối hận vạn phần, ngay từ đầu do hắn đã bận tâm quá nhiều nên không thể giết chết Diệp Phàm sớm một chút, lại không nghĩ để cho hắn phát triển đến cấp độ kinh khủng như vậy, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Còn có Phiêu Miểu Tiên Cung, Diệp Phàm tất nhiên sẽ đi Phiêu Miểu Tiên Cung, đến lúc đó ở bên trong Phiêu Miểu Tiên Cung nếu chạm mặt Diệp Phàm, hắn nhất định phải chém kẻ này.
Khoảng thời gian kết thúc thi đấu đã qua năm ngày, mặc dù không khí thi đấu vẫn dậy sóng như cũ nhưng từng thế lực cũng nhao nhao ổn định địa bàn của mình, chuẩn bị cho hành trình Phiêu Miểu Tiên Cung một tháng sau.
Thế lực Tam đại Linh Cảnh biến mất riêng phần mình, đương nhiên bọn họ sẽ không trở lại Linh Cảnh của mình vì dù sao Phiêu Miểu Tiên Cung cũng sắp đến, nhưng từng thế lực của Chí Tôn, Thánh Hiền của tam đại Linh Cảnh đã bắt đầu xuất phát về hướng Trung Linh Cảnh, tam đại Linh Cảnh chiếm cứ chín bài danh, thu về được không ít danh ngạch.
Ý Linh Lung xem như là tuyển thủ dự thi, Ý gia cũng có hai cường giả Thánh Hiền cùng với không ít Chí Tôn hoặc người cấp độ dưới Chí Tôn tiến vào Phiêu Miểu Tiên Cung, quyết định cuối cùng là Y Phong và Y Hâm mang theo ba tên cường giả Chí Tôn cùng với mấy tên cường giả Hư Cương Cảnh tiến vào Phiêu Miểu Tiên Cung, Y Linh Lung cũng rời khỏi Chí Tôn học phủ hội hợp cùng bọn họ.
Nhân lực của Y gia cũng không tiến về Lâm gia mà trực tiếp tụ hợp cùng thế lực Bắc Linh Cảnh giao hảo với mình, cũng để thuận tiện tình báo lẫn nhau.
Các thế lực khác nhao nhao tiến về các thế lực giao hảo của mình ở Trung Linh Cảnh để nghỉ ngơi, đương nhiên cũng có người trực tiếp ở lại tức lâu, Âu Dương gia tộc tất nhiên sẽ bí mật đi đến Si Tình Cốc.
Sau khi liều chết triền miên một phen với Y Vân Đình, lúc này Âu Dương Tu phát tiết hết khó chịu trong khoảng thời gian này, cũng may là tu vi Y Vân Đình cao nên trải qua được giày vò, đổi thành người khác sợ là có chút không chịu được điên cuồng của Âu Dương Tu.
Y Vân Đình mặc dù đã hơn hai trăm tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như thiếu nữ trẻ trung hai bốn hai lăm tuổi, trong thế giới võ tu chênh lệch tuổi tác cũng không có ý nghĩa gì, đối với Y Vân Đình đã hai trăm tuổi thì trong tuổi thọ trung bình của nàng quả thực là phi thường trẻ tuổi, tỷ lệ giống như một phàm nhân mười sáu tuổi vậy.
Mà chờ đến khi vị diện cao hơn, Tiên Giới, Thần Giới có người một lần bế quan thời gian ít nhất cũng một trăm năm, cho đến lúc đó đồng nghĩa so với tuổi tác sẽ càng nhỏ hơn.
- Tu, có phải sự tình ở thiên hạ thi đấu khiến ngươi không vui không a?
Y Vân Đình nói khẽ, nữ nhân bậc này như nàng đồng nghĩa với việc bởi vì trồng tình mà mất đi bản thân, cái này cũng là bi ai của Si Tình Cốc, so ra mà nói ở một phương diện khác thì tuyệt tình còn dễ chịu hơn so với si tình không ít.
Âu Dương Tu vuốt ve mái tóc của nữ tử trong ngực, trong lòng của hắn có một tình yêu sâu đậm tận linh hồn với một người, nàng gọi là Phụng. Năm đó phụ thân hắn vì thống nhất Tây Linh Cảnh, vì khống chế Y Vân Đình trong tay nên đã tự tay giết Phụng, khiến cho mối tình của Âu Dương Tu tan vỡ chỉ còn lại tưởng niệm.
Bởi vậy nên tính cách Âu Dương Tu đại biến, hắn hận chính bản thân mình vô năng, hận phụ thân mình tàn nhẫn, hận Y Vân Đình đã xuất hiện, ngay từ đầu vốn dĩ Y Vân Tình Đình không trồng tình với hắn, thời điểm Y Vân Đình ở bên ngoài tu luyện có sai sót trong việc tu hành dẫn đến tu vi bị phong ấn.
Âu Dương Tu gặp gỡ nàng ở chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Thú, trên thế giới này mỗi người khi vừa ra đời đều không phân thiện ác, chí ít ngay từ đầu Âu Dương Tu cũng không điên cuồng như bây giờ.
Hắn không đành lòng để một nữ tử yếu đuối như Y Vân Đình mất mạng vào miệng Linh thú, nên hắn cẩn thận từng li từng tí cứu nàng đang bị trọng thương nguy hiểm trùng trùng ở trong dãy núi ra ngoài.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc ấy vận khí hắn kém đụng phải linh thú tứ phẩm, bằng thực lực của hắn, khi đó căn bản không thể đấu lại, chỉ có thể chạy đi.