Diệp Phàm có thể hiểu được ngạo khí của Lạc Phượng Vũ, cũng bội phục sự thận trọng của nữ tử này, Tư Mã Thiên Khung mặc dù nói là không thèm để ý mười cái danh ngạch kia, nhưng đó cũng chỉ nói rõ bậc tiền bối này có lòng dạ rộng lớn, phi thường coi trọng đối với Diệp Phàm, không nguyện ý trách cứ hắn, nhưng trong lòng của hắn thật sự không để ý chút nào sao?
Không ốc khả năng, dù sao hắn cũng không phải Thu Nguyệt, Thu Nguyệt có quan hệ cực kỳ phức tạp với Diệp Phàm, bên ngoài coi như là viện trưởng và đệ tử, nhưng hết lần này tới lần khác âm dương giao hợp, nói là tình lữ phu thê thì hai người đều có đạo của riêng bản thân, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là quan hệ nhục thể.
Nhiều khi Thu Nguyệt đối với Diệp Phàm tín nhiệm vô điều kiện, thế nhưng Tư Mã Thiên Khung dù sao cũng là đại trưởng lão của Vạn Đạo học phủ, một đời này của hắn đều cống hiến cho học phủ, hắn tất nhiên hi vọng học phủ càng ngày càng huy hoàng, mặt khác đến cấp độ này của hắn, ai mà không muốn tìm cơ duyên thành Tiên, mặc dù là một phần vạn hi vọng thì hắn cũng muốn thử một lần.
Dựa theo đạo lý mà nói, Thánh Hiền cơ bản sẽ không có cơ hội thành Tiên, lôi kiếp độ phi thăng của Chí Tôn còn không qua được, lôi kiếp phi thăng Thánh Hiền phía sau thậm chí còn mạnh hơn gấp mấy lần, mà tăng trưởng tu vi thời điểm trước Thánh Hiền Cảnh và sau Thánh Hiền Cảnh càng không giống nhau, có thể nói, trở thành Thánh Hiền, cái kia chính là tuần hoàn ác tính, cơ bản đã không còn đường thành Tiên.
Nhưng Phiêu Miểu tiên cung lại là di tích Tiên nhân, ai cũng không thể biết ở bên trong sẽ có kỳ ngộ gì, thậm chí là có cơ hội thành Tiên, lực hấp dẫn này đối với bất kỳ Thánh Hiền nào mà nói cũng đều là đòn trí mạng.
Một Tư Mã Thiên Khung lại có thể ở đây không trách móc gì Diệp Phàm, có thể thấy được phẩm hạnh người này vô cùng tốt.
Không trách cứ gì nhưng trong lòng tất nhiên sẽ lo lắng, mà Lạc Phượng Vũ tất nhiên nhìn ra được những điều này, cho nên đứng ra lấy lý do diệp Phàm chê nàng dư thừa mà khiêu chiến ba người Diệp Phàm, từ đó để cho Tư Mã Thiên Khung biết rõ đại khái thực lực của ba người này, nếu đã như thế một mặt khiến cho tư Mã Thiên Khung bớt lo lắng, mặt khác để cho Thu Nguyệt không phải khó xử.
Tư Mã Thiên Khung và Tích Xuân, Hoang Thiên và Lạc Đồng nhao nhao nhìn về phía mấy người, Lạc Đồng lại càng hài lòng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt cháu gái mình quả không sai, tìm được người đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi làm người trong lòng, suy nghĩ kỹ một chút cũng có chút nghĩ mà sợ, may mắn lúc trước hắn không để Lạc Tố Tố gả cho tiểu thiếu gia Ngô gia, nếu không sợ rằng bản thân sẽ phải hối hận cả đời.
Như suy nghĩ của đám người Diệp Phàm, đám người Tư Mã Thiên Khung, Tích Xuân và Hoang Thiên mặc dù không trách cứ Diệp Phàm, nhưng trong lòng khó tránh được có chút tâm thần bất định và tiếc hận, Phiêu Miểu tiên cung, ai mà không muốn đi?
Lúc này Lạc Phượng Vũ nghe vậy nhìn Diệp Phàm, hàm răng khẽ cắn, một tiếng hừ nhẹ phát ra, cáu giận nói:
- Diệp Phàm, ngươi quá coi thường ta rồi.
Diệp Phàm nghe vậy chỉ nhún vai.
- Chờ khi ta thắng cuộc, ta sẽ khiến ngươi dâng trà rót nước cho ta, thu thập ngươi thật tốt.
Lạc Phượng Vũ nói tiếp, ngược lại nhìn về phía Lạc Tố Tố:
- Muội muội tố, ngươi cũng không thể vì đau lòng tình lang mà nhường hắn.
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy chứ.
Khuôn mặt Lạc Tố Tố lập tức đỏ bừng, âm thầm xấu hổ: cũng không biết phân biệt tình huống thế nào, đáng ghét.
Diệp Phàm thế nhưng lại vô cùng thưởng thức bộ dáng thẹn thùng của Lạc Tố Tố, chẳng biết tại sao, nữ tử động lòng người này càng nhìn càng đẹp mắt.
Lạc Phượng Vũ mỉn cười, sau đó đi đến trước mặt ba người Diệp Tàn, nhưng có chút lựa chọn không tốt, trong đám người này người có tu vi thấp nhất là Diệp Quỷ mới chỉ đạt Hư Cương Cảnh tam trọng, thế nhưng không biết vì sao Diệp Quỷ lại khiến cho nàng cảm thấy uy hiếp cực kỳ lớn.
Nói như thế nào nhỉ, Diệp Quỷ cho nàng cảm giác có một loại gió lớn, một loại sinh tử chỉ trong một ý niệm cảm giác của hắn, mà Diệp Tàn lại cho nàng cảm giác bình thản, một loại trầm ổn cuồn cuộn như biển, đã có được sơ bộ khí chất của Diệp Phàm, thật giống như ngươi căn bản không thể biết được hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Đại Lực thì cho nàng cảm giác cuồng bạo không thể chiến thắng, bất động như núi, một khi đã động thì cường hoành đến mức long trời lở đất, người bình thường đối mặt với ba người này tất nhiên cho rằng Diệp Tàn ứng phó tốt nhất, Đại Lực mạnh nhất, Diệp Quỷ đứng thứ hai, nhưng đối với Lạc Phượng Vũ nàng lại có phán đoán khác đối với loại khí thế này.
Phản phác quy chân, cử trọng nhược khinh là mạnh nhất, cho nên Diệp Tàn là mạnh nhất, điểm này có thể nhìn ra trên người Diệp Phàm, Diệp Phàm bình thường chính là người bất hiển sơn, bất lậu thủy, một khi chiến đấu ngươi liền hiểu rõ cái gì là mạnh mẽ và vô địch.
Kiếm tẩu thiên phong, cực hạn cuối cùng chính là vô địch, phương vị thực lực Diệp Quỷ có lẽ không bằng Diệp Tàn, nhưng về mặt công kích chỉ sợ không người nào biết được Diệp Quỷ còn đáng sợ hơn Đại Lực một phần.
Mặc dù Đại Lực là thể tu, cũng là một loại khó lý giải, cho dù là tốc độ, lực lượng hay lực phòng ngự, lực sinh mệnh đều cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu so với Diệp Tàn và Diệp Quỷ, ngược lại càng dễ đối phó hơn một chút.
- Ta chọn Diệp Tàn.
Lạc Phượng Vũ cao giọng nói, mục tiêu của nàng không phải là bởi vì thắng lợi mà là vì thất bại, vì đám người Tư Mã Thiên Khung lo lắng, nên nàng chọn người mạnh nhất.
Diệp Phàm nghe vậy liền lộ ra nụ cười:
- Được!
Diệp Phàm hiểu rõ cân nhắc của Lạc Phượng Vũ, nhưng trong mắt Diệp Phàm kỳ thật ba người Diệp Tàn đều có điểm mạnh riêng, nhất định phải chọn ai là người mạnh nhất thì dựa trên thực lực tổng hợp Diệp Tàn quả thực mạnh hơn một chút, nhưng cũng là có hạn, bất kể là Lạc Phượng Vũ chọn ai thì cũng là thua cuộc.
Diệp Tàn nghe vậy lúc này đeo Huyền Dương đao đi đến phần đất trống bên ngoài cung điện, Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố thì đứng ở một bên khác, đám người Diệp Phàm là bộ dạng xem kịch hay.
- Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải kẻ yếu, chú ý một chút.
Lạc Phượng Vũ hét vang một tiếng, trường kiếm xuất vỏ, Lạc Tố Tố theo sát phía sau, hai người là tỷ muội song sinh, có thần giao cách cảm, xuất thủ là kiếm trận.
Kiếm khí gào thét, hàn băng nổ tung, hàn băng chi lực của Lạc Phượng Vũ hiển nhiên đã đạt tới cấp độ Thiên Nguyên, nhưng cũng gần đến vô hạn.
Thậm chí võ kỹ của hai người cũng không khác nhau chút nào, nhưng Lạc Phượng Vũ không phải là bế quan ở Cấm Địa sao, mà Lạc Tố Tố lại ở Thần Nguyên học phủ, võ kỹ của các nàng sao có thể giống nhau được?
- Phượng Vũ là được truyền thừa, do đó ẽ thông qua truyền tống trận mà truyền tống cho Tố Tố, cho nên những năm này Tố Tố không chỉ vẻn vẹn tu hành võ kỹ Lạc gia, mà cũng nắm giữ võ kỹ truyền thừa tương tự như Phượng Vũ, do đó võ kỹ của hai người cơ bản không khác nhau chút nào, lại thêm hai người có thần giao cách cảm, dưới sự hợp kích hoàn toàn có thể phát huy được gấp mấy lần uy lực nguyên bản của võ kỹ.
Lạc Đồng có chút kiêu ngạo giải thích, hiển nhiên hai tôn nữ này chính là vãn bối mà lão nhân này tự hào nhất.