Vô Địch Thiên Đế

Chương 89: Phá hỏng chuyện tốt ****

Chương Trước Chương Tiếp

Thiên Phủ yếu thế nhất trong bốn phủ, đứng hạng cuối cùng trong hầu hết các hội giao lưu. Dương Thương là viện trưởng Thiên Phủ, trong lòng làm sao không lo lắng được.

- Bắc Cung Tuyết có lực ý chí quá yếu, qua một thời gian ngắn nữa, phải bảo Ninh Hồng Trần dẫn nàng ra ngoài rèn luyện.

Dương Thương nói tiếp.

- Vâng, sư huynh yên tâm đi, ta sẽ trọng điểm bồi dưỡng hai đệ tử nhất tinh này.

...

Ở thác Rồng nằm lưng chừng núi Tiềm Long Phong.

Hai bóng người một nam một nữ đi trong rừng rậm yên tĩnh. Nam tử đang ôm nữ tử, thỉnh thoảng còn giở trò.

- Lâm ca ca, đừng như vậy, để người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu.

Nữ tử ngượng ngập nói, trong hai mắt đầy tình ý.

- Tiểu yêu tinh, ngoài miệng nói đừng nhưng cơ thể thành thật lắm. Yên tâm đi, ở Tiềm Long Phong tổng cộng chỉ có mấy người kia. Bình thường căn bản không có người nào tới đây đâu. Hơn nữa, đại ca của ta đã cảnh cáo Đại Lực và Huân Y, mảnh đất này chính là đất riêng của con cháu Vệ gia ta.

Người nói chuyện chính là Vệ Lâm – đệ đệ của Vệ Đông, cũng là học viên mới của năm nay. Đương nhiên, hắn là học viện mới đặc biệt được trực tiếp bước vào Linh Phong.

Nữ tử này không phải là ai khác, chính là Đông Hoàng Thiến Thiến - một trong bốn đại mỹ nữ Hoàng Đô Sở Quốc. Không thể không nói, nữ tử này có chút thủ đoạn, không ngờ đã nhanh chóng leo lên người của Vệ gia.

- Thật sao? Thật lợi hại. Địa bàn của Tiềm Long Phong mà nói chiếm đoạt là chiếm đoạt!

Đông Hoàng Thiến Thiến lộ vẻ sùng bái, dịu dàng nói.

- Ha ha, đó là chuyện đương nhiên. Tiềm Long Phong chỉ có mấy người chiếm địa phương lớn như vậy cũng lãng phí. Mấy người chúng ta là con cháu trong gia tộc có ý tốt phân chia nó. Thác Rồng này chính là địa bàn của Vệ gia, bình thường chỉ có ta đi theo ca ca ta tới đây. Hôm nay, ca ca ta phải về gia tộc, cho nên tiểu yêu tinh, chúng ta làm luôn ở đây đi.

- Đáng ghét, Lâm ca ca đừng vội vàng như vậy!

- Ngươi mê người như thế, ca ca làm sao có thể không vội được. Nào đến đây đi, đến đây đi!

Lúc này hai bóng người bắt đầu làm chuyện cẩu thả bên cạnh thác nước. Từng món trang phục bị tùy tiện ném xuống đất, củi khô lửa bốc, ân ái mặn nồng.

Rất nhanh, từng tiếng rên rỉ từ bên thác nước vắng vẻ truyền ra. Nhưng vào lúc này, một âm thanh cực lớn vang vọng cả Thác Rồng. Sau đó, bên dưới mặt nước xuất hiện vòng xoáy cực lớn.

Tiếng động thình lình vang lên dọa cho Vệ Lâm run rẩy. Hai người hốt hoảng cầm trang phục t trên mặt đất lên, đồng thời nhìn về phía mặt nước.

Một bóng người chợt xuất hiện, nhìn Vệ Lâm và Đông Hoàng Thiến Thiến với ẩn ý sâu xa:

- Các ngươi tiếp tục đi, cứ xem như ta không tồn tại.

Diệp Phàm quan sát thân hình mê người của Đông Hoàng Thiến Thiến mà không hề che giấu, nhưng khi xoay người nhìn thấy phía dưới Vệ Lâm thì lắc đầu:

- Với chút vốn liếng này, ngươi còn tự tin được!

Diệp Phàm nghe thấy rõ ràng những lời Vệ Lâm và Đông Hoàng Thiến Thiến nói chuyện. Hắn đang luyện thể ở dưới thác nước, hai người tới phía trên làm vậy, năm giác quan nhạy bén của hắn đã nghe được tất cả tin tức không sót một từ nào.

Nếu là người khác thì thôi, đằng này là người của Vệ gia?

Thật ngại quá, hắn vẫn còn nhớ kỹ món nợ bốn mươi huy hiệu, chờ lúc nào đó sẽ bắt các ngươi nhổ ra.

- Diệp Phàm, ngươi hạ lưu! Còn không mau quay đầu đi!

Lúc này, Đông Hoàng Thiến Thiến lạnh lùng nói, cố dùng trang phục che đi một số vị trí nhạy cảm.

- Ta hạ lưu? Ta còn chưa hạ lưu bằng các ngươi, những kẻ chạy đến địa bàn của người khác giở trò đồi bại. Đây là Tiềm Long Phong, không phải Vệ gia của ngươi, cũng không phải là Đông Hoàng gia. Cho dù các ngươi có trộm yêu đương, cũng phải chú ý một chút chứ?

Diệp Phàm nghe vậy, thản nhiên nói. Trọng Thạch Giáp ba trăm cân làm hắn ở dưới nước hơi tốn sức, lúc này nhảy lên, đứng yên bên bờ, nguyên lực vận chuyển để làm khô quần áo.

Sau đó hắn xoay người, cao giọng nói:

- Các ngươi mặc quần áo vào và cút ngay. Tiềm Long Phong không chào đón các ngươi!

Hai người Vệ Lâm nghe vậy thì giận dữ, vội vàng mặc quần áo vào. Vệ Lâm không nói thêm lời nào, trực tiếp rút trường kiếm chém về phía Diệp Phàm:

- Tiềm Long Phong vô dụng cũng dám giáo huấn ta!

Diệp Phàm cảm nhận được hơi lạnh phía sau, vội nghiêng người, tránh được một kiếm này, sau đó chợt thúc khuỷu tay về phía sau. Vệ Lâm lảo đảo lùi lại một bước, tay trái che ngực, nhe răng trợn mắt.

- Các ngươi tới Tiềm Long Phong ta còn dám tập kích đệ tử đồng môn của ta.

Diệp Phàm mỉm cười, trên tay phải cầm một mảnh thủy tinh ký ức phát ra ánh sáng, tùy tiện ném lên không trung, sau đó đón lấy và chợt bắn nhanh tới.

Đồng tử của Vệ Lâm co lại, quát lớn một tiếng:

- Hiểu Nguyệt Kiếm Pháp!

Kiếm quang giống như ánh trăng, trong lúc chuyển động còn mua ra một vài kiếm hoa, chỉ tiếc là...

- Chỉ được mẽ ngoài!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong phút chốc giơ tay phải ra, xuyên qua kiếm quang nắm lấy cổ của Vệ Lâm, trực tiếp ép hắn lên thân cây bên cạnh.

- Người của Vệ gia, tốt lắm. Ngươi gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo!

Diệp Phàm cao giọng nói, tay trái nắm lại, đấm mạnh về phía bụng Vệ Lâm.

Bịch!

Tiếng động nặng nề vang lên, Vệ Lâm nhất thời ủ rũ ngã xuống đất, hai tay ôm chặt bụng, vô cùng đau đớn phát ra từng tiếng hét thảm.

- Đỡ hắn trở về, nói cho Vệ Đông biết thác Rồng là chỗ của Diệp Phàm ta. Sau này Vệ gia phái người nào tới, ta sẽ trừng trị người đó. Cút đi!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Thiến Thiến khẽ nói.

- Diệp Phàm, ngươi quá kiêu ngạo, ngươi chờ đấy!

Đông Hoàng Thiến Thiến cao giọng nói, sau đó đỡ lấy Vệ Lâm, trừng mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ dữ tợn.

- Ta chờ!

Diệp Phàm khẽ nói rồi xoay người trực tiếp rời đi, chỉ để lại Vệ Lâm nhăn nhó vì đau đớn và Đông Hoàng Thiến Thiến.

...

Keng keng keng keng keng!

Tiếng va chạm liên tiếp truyền đến. Diệp Phàm trở lại trong viện, nhìn thấy Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ đang so tài. Với ánh mắt của Diệp Phàm, tất nhiên có thể nhìn ra bọn họ đều mặc Trọng Thạch Giáp nhưng nhìn thân pháp vẫn vững vàng linh động.

Bất giác, bọn họ đã ở Tiềm Long Phong tu luyện một tháng. Trong một tháng này, mỗi ngày bọn họ đều luyện tập, cơ thể mạnh hơn một tháng trước không biết bao nhiêu lần. Ban đầu bọn họ điều chỉnh ba trăm cân còn thấy tốn sức, bây giờ đã có thể tiến hành giao đấu.

Chẳng bao lâu, hai người bắt đầu liều mạng. Diệp Tàn dùng đao lớn gạt trường kiếm của Diệp Quỷ ra, húc vào ngực hắn. Tiếng va chạm mạnh vang lên, Diệp Quỷ ngã bịch xuống đất, để lại một vết lõm trên mặt đất dày rắn chắc.

- Thực lực của nhị ca mạnh mẽ, ta không phải là đối thủ.

- Tam đệ ngươi học nói dối từ bao giờ vậy? Ngươi tu luyện thuật thích khách, Trọng Thạch Giáp có ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi.

Diệp Tàn cười nói, đồng thời kéo Diệp Quỷ dậy, hai người đều nhìn về phía Diệp Phàm:

- Đại ca, ngươi đã biến mất một tháng, phong chủ dường như rất khó chịu đấy.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi ngây người, nhưng thản nhiên nói:

- Đường đường là phong chủ còn có thể so đo với một đệ tử nhỏ bé như ta sao? Nếu vậy khó tránh khỏi quá mất mặt rồi.

- Nếu phong chủ này là nữ nhân?

Diệp Tàn nghe vậy, không nhịn được cười nói.

- Nữ nhân...

Diệp Phàm đột nhiên có một dự cảm xấu. Từ trước tới nay, sinh vật nữ nhân này luôn am hiểu sáng tạo ra những điều không có khả năng.

- Còn là nữ nhân rất trẻ tuổi!

-... Sẽ không có chuyện đó...

...

Một tháng, trong Thiên Phủ quá yên tĩnh, sáu thiên tài học viên mới tất nhiên rất được chú ý. Sáu người đều thể hiện ra thiên phú của mình, chỉ một tháng, bọn họ đều có tiến bộ rất lớn.

Về phần ba người Diệp Phàm đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Không chỉ là nhân vật bên trong Thiên Phủ, cho dù là người quen ở Sở Quốc cũng rất ít quan tâm tới ba người Diệp Phàm, giống như tất cả mọi người dự đoán, bọn họ đã không ở cùng một thế giới, cùng càng ít xuất hiện cùng nhau.

Một ngày nào đó, ba người Diệp Phàm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của bọn họ. Sự huy hoàng ở Sở Quốc năm đó chung quy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu nói còn có người thỉnh thoảng nhớ tới hắn, vậy chỉ có thể là Bắc Cung Tuyết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)