Tử Đông Cừu lộ ra nụ cười dối trá sang sảng nói:
- Tương lai đúng là người trẻ tuổi, không sai, Trung Linh Cảnh có người kế tục, như vậy xin mời tiểu hữu chọn người, đúng rồi, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của toàn bộ Trung Linh Cảnh, hi vọng thời điểm tiểu hữu lựa chọn người có thể thận trọng một chút.
Nói xong Tử Đông Cừu trực tiếp lui ra phía sau, cố ý tránh đi vấn đề phương diện tình cảm cao thượng sâu đậm của Diệp Phàm mà trực tiếp hướng sự chú ý của mọi người lên người được tuyển, đồng thời nhắc tới tầm quan trọng của việc tuyển người lần này, nói cách khác nếu như cuối cùng thua cuộc, rất có thể do liên quan đến phương diện tuyển người của Diệp Phàm.
- Nếu như lấy mười danh ngạch làm tiền đặt cược, ta tin rằng rất nhiều thế lực đều có chút không muốn, đây cũng là chuyện thường tình, như vậy thì thế nào, bất luận là ta tuyển ai, tuyển thế lực nào, nếu như thua thì mất mười cái danh ngạch của Vạn Đạo học phủ ta, nếu như thắng thì phần thưởng danh ngạch kia là của Vạn Đạo học phủ, không biết các thế lực ở đây có điều gì dị nghị? Nếu như có lời muốn nói thì mời đứng ra nói, đừng để khi chúng ta đã giành được chiến thắng lại muốn tranh giành, như vậy quả là có chút không chấp nhận được.
Diệp Phàm nói tiếp, Tử Đông Cừu muốn hắn vì tình huống này mà đắc tội với người khác, Diệp Phàm hết lần này tới lần khác không thuận theo ý hắn, ngay cả nếu như cuối cùng Vạn Đạo học phủ có thua cuộc, phải bỏ ra mười cái danh ngạch đi nữa, thì hắn vẫn có thể mở ra Phiêu Miểu tiên cung, giúp Vạn Đạo học phủ bổ sung lại mười cái danh ngạch như cũ.
Thu Nguyệt ở trên đài nhìn Diệp Phàm, âm thầm giận dữ: tiểu gia hỏa này, vậy mà lại tự mình quyết định, nếu như thua thì xem ta thu thập ngươi thế nào.
Các thế lực khác nghe vậy lúc này lộ ra nụ cười, ai cũng không phải kẻ ngốc, trận hỗn chiến sắp tới xác suất Trung Linh Cảnh thất bại lên đến tám mươi phần trăm, bọn họ đều là những võ tu sớm trải qua nhiều chuyện, đã không còn là những võ tu trẻ tuổi dễ dàng bị kích động, trước đó bọn họ còn đang cầu nguyện Diệp Phàm không chọn trúng thiên tài của thế lực bọn họ vào tham chiến chính là bởi vì sợ phải bồi thường danh ngạch.
Bây giờ Diệp Phàm đã yêu cầu như thế, đương nhiên bọn họ cầu còn không được, có không ít người rối rít đáp lời.
Diệp Phàm thấy thế khóe miệng lộ ra nụ cười, người khác chỉ sợ phải bồi thường, Diệp Phàm lại không muốn bỏ đi đồ tốt, kỳ thật Diệp Phàm căn bản không cần thế lực khác trợ giúp, có Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực, còn có thêm hắn, đủ để quét ngang tam đại Linh Cảnh, nhưng vì không quên miệng lưỡi người khác, diễn trò phải làm đến nơi đến chốn, nếu không có cách nào khác là bọn hắn phải tìm cho đủ tám người.
- Võ tu tham gia thi đấu không hạn chế nhất định nào sao?
Diệp Phàm biết mà còn hỏi.
- Tất nhiên, hỗn chiến lần này không nằm trong thi đấu, là Trung Linh Cảnh ta luận bàn hữu nghị với tam đại Linh Cảnh.
Tử Đông Cừu nghe vậy gật đầu.
- Được, vậy ta sẽ chọn một số người.
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu nói:
- Bắc Cung Tuyết, Lưu Chấn Hám.
Hai người đầu tiên nằm trong dự đoán của đám người, cũng là hai đối tượng được xem là tương đối thiên tài của Trung Linh Cảnh, Bắc Cung Tuyết và Lưu Chấn Hám nghe vậy đứng dậy, vô số ánh mắt võ tu nhao nhao nhìn về phía hai người, nhất là Bắc Cung Tuyết, bây giờ ở Trung Linh Cảnh trừ bỏ Diệp Phàm ra thì đoán chừng hy vọng chiến thắng có lẽ đặt ở Bắc Cung Tuyết.
- Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Đại Lực, Lạc Phượng Vũ, Lạc Tố Tố.
Sau đó tiếp tục có năm người khác được chọn, ngoại trừ Lạc Phượng Vũ có thể hiểu được thì bốn người còn lại hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người, Lạc Tố Tố thì cũng thôi đi, ít nhất cũng là muội muội sinh đôi với Lạc Phượng Vũ, hơn nữa gần đây có vẻ như có kỳ ngộ gì đó, tu vi đã đạt đến mức tương đương với Lạc Phượng Vũ, còn Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Đại Lực là người phương nào?
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người nhao nhao hướng về phía đám người Diệp Tàn, mấy người đồng thời đứng lên, không ít võ tu ngạc nhiên, ba người này hôm nay tất nhiên là cùng xuất hiện với Diệp Phàm, khí thế không hề kém cạnh, nhưng phương diện chiến lực thì những người khác cũng không rõ ràng, Diệp Phàm lựa chọn ba người này, nói thật không ít võ tu Trung Linh Cảnh rất khó tiếp nhận, chí ít chiến lực đám người Trần Kính cũng coi như không có gì đáng chê.
Trong lòng Tử Đông Cừu lập tức vui vẻ, người trẻ tuổi còn quá trẻ, ba tiểu thế hệ này thoạt nhìn cũng không kém, nhưng trên tôn nghiêm chi chiến của Trung Linh Cảnh, cơ bản để tránh hiềm nghi là điều không thể, lựa chọn người như thế thì có một loại lý giải đó là vì để cho người một nhà nổi danh mà không để ý đến hiềm nghi vinh dự Trung Linh Cảnh.
Thắng thì cũng thôi đi, nếu thua thì….
Khóe miệng Tử Đông Cừu lộ ra một ý cười thâm trường, đến lúc đó hắn tuyệt đối nắm chắc một trăm phần trăm có thể khiến cho Diệp Phàm thân bại danh liệt.
Trước lúc này, còn cần thêm một số chuẩn bị.
Tử Đông Cừu trầm mặc đi tới, cao giọng nói:
- Diệp Phàm, ta tín nhiệm ngươi, toàn bộ võ tu Trung Linh Cảnh tín nhiệm ngươi, thế nhưng trên phương diện tuyển người, ngươi cũng không thể mang toàn bộ tôn nghiêm Trung Linh Cảnh ra nói đùa, ba người này theo ta được biết có hai người là huynh đệ, còn có một người là bạn thâm giao của ngươi, ngươi vì muốn để cho bọn họ dương danh trên võ đài thiên hạ thi đấu ở nơi này ta có thể lý giải được, nhưng thời cơ này có chút không ổn.
Lập tức những lời này đưa tới không ít tán thành của võ tu, đúng vậy, coi như là muốn dương danh, cũng không thể mang tôn nghiêm Trung Linh Cảnh ra nói đùa.
Lúc này Diệp Phàm nghe vậy liền nhìn về phía Tử Đông Cừu, ngược lại cao giọng nói:
- Tử viện trưởng đây là có ý gì? Liên quan đến thời điểm bồi thường danh ngạch, Chí Tôn học phủ rút lui, nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện ta gánh vác đều bị ngươi lại chặn ngang, nếu như Tử viện trưởng muốn chủ đạo chuyện này vậy thì toàn quyền giao cho Tử viện trưởng là được, nhưng danh ngạch bồi thường và phương diện phân phối cũng sẽ do Chí Tôn học phủ phụ trách.
- Dĩ nhiên ta không có ý này, tất nhiên nếu đã giao cho ngươi chủ đạo, ta tất nhiên sẽ không can thiệp, những điều vừa rồi cũng chỉ là đề nghị của cá nhân ta mà thôi.
Tử Đông Cừu đương nhiên sẽ không tranh giành với Diệp Phàm, đùa sao, mười cái danh ngạch, ai chấp nhận bỏ ra người đó là đồ đần.
- A, vậy ý nghĩ của Tử viện trưởng thì người nào ra sân là hợp lý?
Lúc này Diệp Phàm nghe vậy tiếp tục hỏi.
- Chí ít thì Trần Kính, Phong Tình Kiếm vẫn có thể được, Lạc Phượng Vũ của Lạc gia không kém, Lạc Tố Tố cũng là đệ tử thiên tài của Thần Nguyên học phủ, lại có thêm ngươi, Bắc Cung Tuyết, Lưu Chấn Hám, đã có tổng cộng bảy người, người cuối cùng là Hồng Phi thì ngươi không có vấn đề gì chứ?
Tử Đông Cừu liền nói ngay.
- Phong Tình Kiếm rất mạnh đó là điều không thể phủ nhận, ta cùng với Phong Tình Kiếm có giao tình không tệ, theo ta được biết gần đây hắn đang bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không ra được, không phải ta không nghĩ đến chọn hắn mà thật sự là không có cách nào.
Diệp Phàm nghe vậy nói.
- Quân Hành học phủ có Hồng Phi, thực lực cũng không kém, chẳng qua là so sánh với đám người Nghịch Hoang Thiên còn có chút chênh lệch, không có cách nào chặn đón bất kỳ người nào, ngay cả Trần Kính, hắn là cái thá gì, cũng chỉ là cặn bã không đỡ nổi một đao.
- Y Linh Lung hoàn toàn có thể cuốn lấy Bắc Cung Tuyết, hai người Lạc Phượng Vũ và Lạc Tố Tố có thể đánh với Chu Phù, Nghịch Hoang Thiên một trận ác chiến kéo dài thời gian, Lưu Chấn Hám ngăn trở Phong Linh, mà ta sẽ bị Lưu Chấn và Âu Dương Tu cuốn lấy, dựa vào thân bất tử của Âu Dương Tu thì ta rất khó để xuất thủ, như vậy sau khi đám người Hồng Phi bị đánh bại thì Bắc Cung Tuyết cũng sẽ không chịu nổi vây công, tất nhiên sẽ thua.
Cuối cùng Lạc Tố Tố, Lạc Phượng Vũ, Lưu Chấn Hám thất bại là điều tất nhiên, ta muốn hỏi Tử viện trưởng, ngươi muốn nói tôn nghiêm của Trung Linh Cảnh, nhưng chỉ là một trận thắng lợi thôi, biết rõ đội hình như vậy ắt sẽ thua, vậy mà gọi là bảo vệ tôn nghiêm Trung Linh Cảnh sao?