Nhất chiến một trận kịch liệt, một trận chiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Sở Phong Vân từ bầu trời rơi xuống, vô số tâm tư của võ tu cũng rơi xuống theo, bọn họ đang mong Sở Phong Vân có thể đứng lên chiến đấu lần nữa, có khả năng ngăn cản cơn bão sóng dữ.
Nhưng Sở Phong Vân không làm được, đây đã là cực hạn của hắn, ngay cả dịch chuyển thời gian cũng đã dùng, nhưng hắn vẫn bại, nhân sinh, có đối thủ, như thế mới thú vị.
Độ cao này, lấy tọa độ Sở Phong Vân rơi xuống, ngã xuống hẳn phải chết, nhưng quy tắc thi đấu là người khác không được nhúng tay vào, tốc độ rơi xuống của Sở Phong Vân ngày càng nhanh, trái tim của vô số võ tu lập tức nhảy cẩn lên, yêu nghiệt dạng này, nếu như là ngã chết vậy không khỏi rất buồn cười.
Một bóng người đột ngột xuất hiện phía dưới vị trí rơi của Sở Phong Vân.
- Là Diệp Phàm, là phân thân của hắn!
- Làm sao có thể, phân thân của hắn chẳng lẽ còn chưa chết sao? Tự bạo một lần, một lần bị giảo sát thành phấn, cho dù phân thân của hắn có năng lực nghịch thiên, cũng khong thể xuất hiện trong trạng thái đỉnh phong?
Vô số võ tu hoảng sợ, khsi tức của phân thân Diệp Phàm vô cùng đáng sợ, hoàn toàn có được chiến lực đỉnh phong, đừng nói là Sở Phong Vân đã nỏ mạnh hết đà, cho dù thương thế của hắn không tính quá nặng, nhưng đối mặt với phân thân của Diệp Phàm cũng không có phần thắng, loại phân thân này, quả thực quá đáng sợ.
Phân thân mở ra hắc sắc vũ dực, tiếp được Sở Phong Vân, sau đó đặt ở dưới đất, sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Sở huynh, đa tạ.
- Tài nghệ không bằng người, ta đã toàn lực ứng phó, Diệp Phàm, ngươi thắng ta một bậc.
Sở Phong Vân nghe vậy miễn cưỡng nói, cả người ngay cả cử động nho nhỏ cũng không làm được, người sáng suốt đều nhìn ra, trạng thái của Sở Phong Vân cực kỳ hỏng bét.
Nói một cách khác, Diệp Pahfm đã thắng, hắn thắng thật rồi?
Oanh!
Bạo phát, toàn bộ võ tu Thiên Vũ dang kiềm chế tâmt ình bất ngờ bạo phát, tiếng la hét vô tận xông phá lên chân trời, thanh danh của Diệp Phàm đã chấn nhiếp thiên địa, giờ khắc này, tất cả mọi người đêu quên bản thân thuộc về Linh cảnh àno, tất cả mọi người đều quên mất lập trường của bản thân, giờ khắc này, bọn họ liều mạng la lên tên gọi của Diệp Phàm, hung hăng biểu đạt sùng bài và nhiệt tình của bản thân.
- Diệp Phàm, Diệp Phàm, Diệp Phàm!
- Toàn Năng Vương Tọa, Vương Tọa vô địch! Vô địch thiên hạ, cùng giai vi tôn!
- Toàn Năng Vương Tọa, Vương Tọa vô địch! Vô địch thiên hạ, cùng giai vi tôn!
- Toàn Năng Vương Tọa, Vương Tọa vô địch! Vô địch thiên hạ, cùng giai vi tôn!
Tiếng hoan hô chấn thiên động địa trong chớp mắt đã xét nát tất cả trầm mặc, một mảng hỗn độnt rên quảng trường Học Phủ Chí Tôn, vô số võ tu đứng người lên, điên cuồng vung vẩy lên nắm đấm, gần trăm cường giả Chí Tôn, THánh Hiền đứng lên phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên gương mặt tuyệt đại phong hoa của Lạc Tố Tố tràn đầy hưng phấn đỏ ửng, trong mắt Lạc Phương Vũ lại xuất hiện dị sắc liên tục.
Khóe miệng Thu Nguyệt lộ ra một tia ý cười không nói rõ được, cũng không thể tả được, trong đôi mắt này, thu thủy chập chờn, phảng phất muốn ăn sống Diệp Phàm, đám người Tử Đông Cừu thì tỏ rõ mặt lạnh, có phức tạp, có phẫn hận, có hối hận cùng không dám tin.
Tất cả mọi người Y gia trực tiếp đờ đẫn, từ nay về sau, Diệp Phàm sẽ trở thành chủ nhân của Y gia, trận đánh cược này, bọn họ thua, bọn họ đã thua toàn bộ.
Đồng thời, bọn họ cũng có hơi may mắn, nếu không ký khế ước sợ rằng hiện tại bọn họ đã mất mạng.
Có người vui vó người buồn, nhiều người lại tôn sùng hai người Sở Phong Vân và Diệp Phàm, thế giới võ tu, kẻ thắng làm vua, không mấy người sẽ chú ý kẻ bại trận, nhưng Sở Phong Vân lại không giống thế, Sở Phong Vân đã phô bày cho tất cả mọi người thấy thực lực của hắn, không phải Sở Phong Vân không đủ mạnh mà là Diệp Phàm quá mức cường đại.
Sở Nguyệt Ly vội vàng chạy đến bên người Sở Phong Vân, trong đôi mắt mê người tràn đầy lo lắng và khổ sở, nàng vẫn không thể nào tiếp thu được việc ca ca bất bại của nàng lại bị người cùng giai đánh bại, nam nhân kia, người đứng nam nhân đứng trên cao kia, vào thời khắc này, hắn đã trở thành tín ngưỡng của vô số võ tu, vào thời khắc này, Sở Nguyệt Ly đã xóa đi bóng lưng kiệt ngạo vô địch kia.
- Ca ca!
Sở Nguyệt Ly có chút lo lắng nói, cũng có hơi khổ sở, vì ca ca mình mà khổ sở, dạng ủng hộ này, vốn là dành cho Sở Phong Vân.
- Tiểu muội, khổ sở cái gì, không có thứ gọi là vô địch trong thế giới này, hôm nay ta bị Diệp huynh đánh bại, cũng có thể xem là nhân sinh lcihj luyện, ta đã quá xem thường người trong thiên hạ.
Sở Phong Vân lại cực kỳ thản nhiên, cũng không bởi vì bại trận mà ảo não khó chịu, DIệp Phàm cũng không dùng bất kỳ thủ đoạn dơ bẩn nào đánh bại hắn, hắn thua tâm phục khẩu phục, nhân sinh có đối thủ dạng này mới kích thích a.
- Trên thế giới này, thật sự có người đánh bại được ca ca.
Dung nhan mị hoặc khuynh thành của Sở Nguyệt Ly mang theo một tia không thể nói rõ được.
- Đúng vậy, muội muội ta cũng không cần phải lo không tìm thấy lang quân như ý đúng không?
Sở Phong Vân nghe vậy mới cười giỡn nói.
- Ca ca, ngươi…
Lúc này Sở Nguyệt Ly đỏ bừng sắc mặt, hung hăng trừng Sở Phong Vân một cái, đến lúc này, hắn còn tâm thái tốt như vậy, ca ca mãi mãi là dạng này, tự tin mà ung dung, không bao giờ bị đánh ngã, mà nam nhân kia…
Sở Nguyệt Ly không khỏi liếc nhìn chậm rãi Diệp Phàm trên bầu trời, loại kiệt ngạo kia, loại bá đạo kia, loại phong thái vô địch kia, đối với bất kỳ nữ tu nào mà nói, đây chính là trùng kích tâm hồn thiếu nữ a.
Người nam nhân có tướng mạo không cách nào so sánh với ca ca mình, nhưng cũng không tệ lắm, thiếu nữ đậu khấu cũng có hơi rơi vào trầm luân.
Toàn bộ THiên Vũ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, thịnh hội lần này, Vương Tọa vô địch đã cho bọn họ được mãn nhãn, loại thiên kiêu tầng lớp này va chạm đã nói cho bọn họ, cái gì gọi là tín ngưỡng.
Long dực của Diệp Phàm chậm rãi biến mất, cả người có chút lảo đảo đứng trên võ đài, Lăng Hư Kiếm sau lưng lỉ rỉ vết đốm, cả người không hề ăn diện quá hoa lệ, cho dìu khí tức vô cùng suy yếu nhưng vẫn cho tất cả mọi người ảo giác không thể chiến thắng, đây chính là cường đại.
Tiếng hoan hô cuồng loạn ngày một to hơn, tại lúc này, cho dù là Bách Lý Vân Lạc cũng không thể đi lên võ đài tuyên bố sự tình thi đấu, bởi vì giờ khắc này, Vương Tọa Diệp Phàm đã đăng lâm đại điển, đám người reo hò chỉ vì một trận chiến ngày hôm nay sẽ mãi khắc ghi trong lòng bọn họ, một màn này vĩnh viẽn khắc họa bên trong thần hồn bọn họ.
Cái gì là đỉnh phong, tại thời khắc này, Diệp Phàm chính là đỉnh phong của Thiên Vũ, thực lực chỉ là Hợp Thánh cửu trọng, nhưng sẽ không có ai hoài nghi, trong tương lai, nam nhân này chắc chắn sẽ rất siêu việt.
So với những người điên cuồng khác, ba người Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Đại Lực lại có biểu hiện có hơi không giống vậy, nhất là ánh mắt khi dễ của Diệp Tàn và Diệp Quỷ càng làm cho đám người đang reo hò phải câm lặng, đây là ý gì?
Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng rất bất đắc dĩ, thực sự là bọn họ cũng không hiểu vì sao đám người này lại kích động như vậy, đại ca hắn thắng Sở Phong Vân không phải rất bình thường sao? Đó là đại ca của bọn họ, Diệp Phàm không gì không làm được, không người nào có thể so, kinh ngạc cái gì?
Bộ dáng như đang trào phúng những người khác, phảng phất đang nói các ngươi là lần đầu thấy sao.
Một thân mập mạp hình cầu từ trên đài cao bay ra, đứng yên trên vai Diệp Phàm, móng vuốt to mập không ngừng đung đưa trái phải, hưởng thụ việc đám người reo hò, nãi thanh nãi khí nói:
- Phàm nhân ngu xuẩn, bản bảo bảo nói, cái gì mà Âu Dương Tu, cái gì Vương Trọng, toàn bại trận, hiện tại các ngươi đã biết lão đại của ta có bao nhiêu bản sự a.
Nhưng… Tiếng hoan hô vẫn như cũ, căn bản không để ý đến lời của Đại Đế, Đại Đế biểu thị rất bị thương.