Diệp Phàm nhìn dáng người quyến rũ với những đường cong nóng bỏng đang chậm rãi biến mất, không khỏi cười lắc đầu, thầm nghĩ: thiếu nữ thú vị!
- Đại ca, ta vừa nhìn thấy Huân Y sư tỷ hoảng hốt... a... Cay mắt!
Diệp Tàn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khinh bỉ.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức đen mặt, cao giọng nói:
- Ta không làm gì hết!
- Làm thì làm chứ. Ngay cả kỹ viện còn đi, không sao!
Diệp Tàn giang hai tay, đi theo Diệp Phàm tới trong viện.
Diệp Phàm vung tay phải lên, một Trọng Thạch Giáp bay đến trên tay Diệp Tàn:
- Mặc cái này vào.
Diệp Tàn nghe vậy, lúc này cởi áo khoác ra, tay phải nắm lấy Trọng Thạch Giáp, trọng lượng ba trăm cân làm cho hắn thoáng biến sắc.
Tên Trọng Thạch Giáp này nghe giống như trọng giáp, thật ra bên ngoài thoạt nhìn giống như một áo giáp bên trong, khiến người ta vừa nhìn qua cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nặng như vậy.
- Đại ca, ta vừa nhìn thấy Huân Y sư tỷ đỏ mặt hấp ta hấp tấp... Nhị ca, ngươi đã ở đây à? Vậy các ngươi... Huân Y sư tỷ chịu được sao?
Diệp Quỷ ngây ra nhìn Diệp Phàm và Diệp Tàn. Cho dù bình thường hắn ít nói cũng không nhịn được lộ ra một biểu tình khoa trương.
Diệp Phàm và Diệp Tàn lập tức cùng đen mặt:
- Chúng ta không làm gì hết!
- Làm thì làm, ngay cả kỹ viện cũng đã đi, không sao!
- Trời ạ!
...
Diệp Quỷ thuần thục cởi quần áo chỉ giữ lại nội y, Diệp Phàm lập tức nghẹn lời:
- Hai người các ngươi cởi sạch sẽ như vậy, khi muốn đánh nhau, các ngươi phải cởi Trọng Thạch Giáp thì phải làm thế nào?
- Đến lúc đó mặc nội y, dùng tay không tới đánh à?
Diệp Quỷ và Diệp Tàn lập tức sốc. Sao ngươi không nói sớm? Hơn nữa, bản thân ngươi cũng cởi sạch sẽ như vậy...
Diệp Phàm đương nhiên cố ý không nói, ai bảo hai tên này làm hắn mất mặt. Diệp Phàm thản nhiên mặc trang phục của mình vào, sau đó mặc Trọng Thạch Giáp lên người, nguyên lực vận chuyển, Trọng Thạch Giáp tự nhiên chậm rãi biến mất, hòa làm một với trang phục của Thiên Phủ bên ngoài.
- Đồ do ta luyện ra, sao có thể có thiếu sót rõ ràng như vậy...
Ầm!
Diệp Phàm trực tiếp nằm trên mặt đất, trọng lượng ba nghìn cân làm cho hắn căn bản không có cả thời gian phản ứng.
- Khụ... Lần đầu tiên mặc, không khống chế tốt là rất bình thường!
Diệp Phàm nằm trên mặt đất hơi lúng túng nói, sau đó vận chuyển nguyên lực, một lúc sau, hắn cuối cùng duy trì trọng lượng ở năm trăm cân, cả người cũng kiệt sức.
Ngược lại, hắn nhìn thấy hai người Diệp Tàn và Diệp Quỷ nằm thẳng trên mặt đất, không khỏi tươi cười sảng khoái, muốn hoàn toàn khống chế Trọng Thạch Giáp này, quả thật phải tốn chút thời gian.
...
Ba canh giờ sau, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cố hết sức ngồi trên ghế đá trong tiểu viện của Diệp Phàm, cứ mặc trên người như vậy cũng hơi mệt mỏi, hơn nữa nguyên lực của hai người cũng không có tác dụng trợ giúp lớn.
Diệp Phàm bắn ra bốn bình đan dược, cao giọng nói:
- Hai bình này là Tuần Sinh Đan, phối hợp với Trọng Thạch Giáp sẽ có hiệu quả luyện thể vô cùng tốt, một lọ là số lượng cho nửa năm. Mặt khác hai bình này là Ngưng Cương Đan, chủ yếu là trợ giúp tu luyện, luyện thể và tu luyện phải cùng tiến hành.
- Một võ kỹ mạnh mẽ, nguyên lực chỉ có thể cung cấp uy lực cho nó, nhưng luyện thể lại có thể làm cho tốc độ của chúng ta nhanh hơn, tấn công mạnh hơn, lực lượng lớn hơn nữa, bên trong thân thể còn có thể diễn sinh ra cương lực đặc biệt, cường hóa năm giác quan, nâng cao tốc độ phản ứng.
- Đến võ kỹ Thiên giai, muốn đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, không thể thiếu được sự trợ giúp của cương lực. Cho nên các ngươi nhớ kỹ, không thể chỉ vì tu vi mà không để mắt đến luyện thể.
- Trong khoảng thời gian này, tu vi của chúng ta nâng cao rất nhanh, đây là vì giai đoạn tu luyện ban đầu, tác dụng của đan dược đặc biệt rõ ràng, đồng thời tu vi của chúng ta cũng không đủ ngưng luyện, đan dược trợ giúp, tu luyện vẫn phải bước từng bước một!
Diệp Phàm nói xong, chuyển đan dược cho hai người.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ nhận lấy đan dược, sau đó nghiêm túc gật đầu:
- Đại ca yên tâm, chúng ta sẽ không nóng vội.
- Ừ, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, hôm nay phong chủ có ý gây phiền phức cho ta không?
Diệp Phàm nghĩ đến hôm nay mình không cẩn thận ngủ mất, không khỏi đau đầu nói.
- Không, hoàn toàn... Không để ý tới ngươi.
Diệp Tàn chán ghét nói.
- Vậy là tốt rồi!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi vui mừng. Nếu vậy, hắn hoàn toàn có thể tiết kiệm thời gian này để làm chuyện của mình.
Diệp Tàn nhìn vẻ hưng phấn của Diệp Phàm, không khỏi lắc đầu, đại ca của mình là một người rất thần bí, người khác ước gì có cường giả dạy dỗ, hắn thì hay rồi, rất sợ tốn thời gian vào chuyện này.
Nhưng nghĩ đến những gì Diệp Phàm thường dạy bọn họ ở trên phương diện khác còn độc đáo hơn cách nhìn của Bạch Khinh Ngữ.
Ba người bàn luận một lúc, Diệp Tàn và Diệp Quỷ đều trở lại phòng của mình. Tuy bọn họ mặc Trọng Thạch Giáp nên tốc độ hơi chậm, nhưng ít nhất không biểu lộ rõ ràng.
Sau khi rời khỏi Sở Quốc, ba huynh đệ Diệp Phàm thật sự bước vào tiết tấu sinh hoạt ở Thiên Phủ.
Diệp Phàm tu luyện khắc khổ, sáng sớm mỗi ngày lại điều chỉnh Trọng Thạch Giáp điều đến sáu trăm cân, sau đó bắt đầu chạy bộ, xuống núi lên núi.
Thậm chí luyện tập thân pháp trên mặt hồ, dĩ nhiên là không ngừng rơi vào trong hồ, nhiều lần làm so mình bị sặc không chịu nổi mới điều chỉnh trọng lượng Trọng Thạch Giáp thấp xuống.
Có đôi khi dứt khoát bơi trong hồ Tiềm Long Phong, bơi một lúc lại chìm xuống đáy sông.
Cũng có đôi khi nhảy từ bên này vách núi đến bên kia vách núi, sau đó rơi xuống dưới đất trong tiếng kêu bi thương thảm thiết, ngã gần chết, nếu không phải linh lực của người nào đó có hiệu quả chữa trị vết thương tốt hiếm thấy, sợ rằng đã chết từ lâu.
Tiềm Long Phong đất lớn người ít, Diệp Phàm hoàn toàn chỉ rèn luyện một mình. Hai ngày đầu, hắn còn có thể trở lại nơi mình dừng chân, sau đó trực tiếp ngủ lại trên đỉnh núi trong rừng cây i.
Huân Y đi tìm vài lần Diệp Phàm cũng không gặp, sau đó không đi tìm hắn nữa. Về phần Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng rèn luyện gian khổ, có đôi khi đi một lúc lại nằm trên mặt đất, nửa ngày không dậy được.
Nhưng trọng lượng Trọng Thạch Giáp trên thân ba người đang từ từ tăng thêm.
Bảy ngày nhanh cóng trôi qua, lại đến ngày Bạch Khinh Ngữ dạy học.
Diệp Phàm tất nhiên vẫn không tới trình diện, Bạch Khinh Ngữ rất tức giận nhưng vẫn bình tĩnh tới khi kết thúc bài dạy võ đạo trong ngày này.
...
Thần Vũ Phong.
Bốn bóng người không ngừng vung vẩy trường kiếm trong tay, một trận hỗn chiến xảy ra trên Đấu Võ Trường, liên tiếp có tiếng cong cong keng keng vang lên. Hai bóng người xinh đẹp đan xen, liên tục có ánh sáng sắc bén lóe lên, sau đó đứng ở hai bên.
Đồng thời hai nam tử bên kia cũng tách ra, đứng từ phía xa đối mặt với nhau.
Ngoài Đấu Võ Trường, hai lão già chăm chú nhìn bốn người đang chiến đấu, thỉnh thoảng gật đầu.
Một người trong đó chính là Dương Thương - viện trưởng Thiên Phủ, một người khác lại là phong chủ Thần Vũ Phong Tôn Thái.
- Tôn sư đệ, ngươi thấy những đệ tử này thế nào?
Dương Thương cười nói.
- Đệ tử tam tinh có Ninh Hồng Trần có thể chống đỡ cục diện. Trong đệ tử nhị tinh, Kiếm Tiên Khách và Nguyệt Lang vẫn hơi kém. Trong đệ tử nhất tinh, Dương Nhược Huyên và Bắc Cung Tuyết có thiên phú không tệ, nhưng sức chiến đấu vẫn chưa đủ.
- Nửa năm sau sẽ tới hội giao lưu bốn viện, có người nói mấy năm qua học phủ khác tìm được không ít hạt giống tốt, lần này ngươi có lòng tin không?
Tôn Thái nghe vậy cao giọng nói.
- Lòng tin à? Thiên Phủ ta ở dưới bốn đại học phủ đủ lâu rồi. Ba năm qua Ninh Hồng Trần một đường đột phá đến đệ tử tam tinh, đúng lúc đuổi kịp cuộc tranh tài năm nay.
- Lần này nhất định phải một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, cho dù trong khu đệ tử nhất tinh, khu đệ tử nhị tinh không lấy được thành tích quá tốt, chỉ cần khu đệ tử tam tinh có thành tích tốt, vẫn có thể làm cho Thiên Phủ chúng ta bước lên một bước.
Dương Thương thở dài nói.
- Chỉ dựa vào khu đệ tử tam tinh, quá khó khăn, dù sao đệ tử nhất tinh và đệ tử nhị tinh vẫn có một khu thi đấu chung, cũng là phần thêm điểm của bọn họ.
Tôn Thái lắc đầu.
- Sao ta không biết điếu đó chứ? Nhưng phải xem chỗ linh tuyền có thể sáng tạo ra kỳ tích không.
Dương Thương khẽ nói.