Vô Địch Thiên Đế

Chương 876: Trận chiến mạnh nhất bắt đầu

Chương Trước Chương Tiếp

- Bọn họ chỉ không có nơi ở nên ta mới giữ lại, các ngươi đừng gọi bậy, đây là Tố Tố, đây là Phượng Vũ, Phượng Vũ là tỷ tỷ sinh đôi của Tố Tố.

Diệp Phàm cao giọng nói, hắn biết rõ Phượng Vũ chỉ có quan hệ mập mờ với hắn, nàng cũng không thích trở thành đạo lữ của bản thân, còn Lạc Tố Tố, quan hệ giữa Diệp Phàm và nàng vẫn còn ở giai đoạn phát triển, chuyện của Bắc Cung Tuyết và Huân Y đã khiến hắn vô cùng đau đầu, sao hắn lại nghĩ nhiều về mấy thứ như tình yêu được, có lẽ đợi đến khi hắn tiêu diệt Chí Tôn học phủ, giải quyết xong trận hạo kiếp của Ma Linh, hắn mới có thể nghiêm túc xử lý việc này.

Ba người Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Đại Lực nghe vậy mới gật đầu đổi giọng:

- Phượng Vũ cô nương, Tố Tố cô nương!

Nhưng trong mấy đôi mắt sáng rỡ lại thể hiện rằng: Ngươi tin không? Ta không tin! Ta cũng không tin!

Nữ nhân xinh đẹp như vậy mà không có nơi ở?

Giữ lại liền giữ trong phòng ngủ của mình?

Đại ca chính là đại ca, ở đâu cũng có nữ nhân cả.

Mấy người Diệp Tàn đến trước giờ đại chiến hiển nhiên đã khiến Diệp Phàm cực kỳ vui vẻ, bọn họ đi đến quảng trường, giữa đường gặp được Thu Nguyệt, Diệp Phàm liền giới thiệu đơn giản về ba người họ, Thu Nguyệt đối xử với ba người này khá hiền lành.

Nhân vật chính của hôm nay chỉ có hai người, một là Diệp Phàm, một là Sở Phong Vân, nhưng điều khiến tất cả các Võ tu đều kinh ngạc chính là việc Diệp Phàm và Sở Phong Vân đều không đến diễn võ trường một mình, bên cạnh Sở Phong Vân có thêm một thiếu nữ khoảng tầm mười sáu tuổi, vẻ ngoài giống Sở Phong Vân đến mấy phần, khiến không ít nam tu đồng loạt mở to mắt, không ngừng nuốt nước miếng, nụ hoa chớm nở, quốc sắc thiên hương.

Hơn nữa còn đi bên cạnh Sở Phong Vân, không cần nói cũng biết đây lại là một tiểu công chúa đẳng cấp nữ thần.

- Nàng ấy là ai thế, chậc chậc, thật xinh đẹp, nhan sắc cũng không thua kém song kiêu Lạc gia.

Có người ngạc nhiên than thở, bàn về nhan sắc, nữ tu của Trung Linh Cảnh gần như đều xinh đẹp, ngoại trừ vài người tu hành Tà pháp, cũng có rất ít Võ tu xấu xí, nhưng có thể xuất chúng trong số các Võ tu, không ai không phải khuynh quốc khuynh thành.

Hơn nữa, mị lực của một nữ nhân cũng không phải chỉ có vẻ ngoài, khí chất, phẩm hạnh, tư chất, tu vi, địa vị đều quyết định mị lực của một nữ tu.

Thật hiển nhiên, thiếu nữ mười sáu tuổi này có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, khí chất hoạt bát, một đôi mắt to tròn sáng rực, linh động uyển chuyển vô cùng có linh khí, tuy không rõ phẩm hạnh thế nào, nhưng tư chất đã khỏi cần bàn, chừng ấy tuổi mà tu vi đã đạt đến Hợp Thánh Cảnh, tất nhiên lại là một thiên kiêu.

Cũng đúng, nhìn vẻ ngoài thôi cũng biết đây là muội muội của Sở Phong Vân, Sở Phong Vân có thiên tư đến nhường nào, sao thiên tư của muội muội hắn có thể kém được?

Địa vị càng khỏi cần phải nói, Sở Phong Vân chiến đấu nhiều trận đến như vậy, nhưng ở trận cuối cùng này mới đến cùng cô nàng, chỉ nhìn thôi cũng biết hắn cưng chiều thiếu nữ này thế nào.

- Nàng ấy được gọi là Sở Nguyệt Ly, muội muội của Sở Phong Vân, nghe nói là đệ tử tiếp theo của Chí Tôn học phủ, ngay cả khảo sát cũng không cần, trong Sở gia, tư chất gần bằng Sở Phong Vân, quan trọng nhất, Sở Phong Vân cực kỳ yêu thương cô muội muội này, thế nên, nàng chính là viên minh châu hàng thật giá thật trong tay Tứ Đại Gia Tộc.

Tứ Đại Thế Gia ẩn tàng tôn sùng Vương Thể lên hàng đầu, Vương Thể xuất thế, toàn bộ Tứ Đại Gia Tộc sẽ nghe theo lệnh của Vương Thể, đây chính là tổ huấn của Tứ Đại Gia Tộc, thế nên thật ra Sở Phong Vân chính là đệ nhất được Tứ Đại Gia Tộc công nhận.

- Đẹp thì cũng đẹp, nhưng ta vẫn thích song kiều Lạc gia hơn, chỉ bàn về nhan sắc thôi, ngoại trừ Tử Nhứ Ngưng của Chí Tôn học phủ, còn có ai có thể so sánh với song kiều Lạc gia?

Có Võ tu phát biểu ý kiến.

- Quan trọng nhất, song kiều Lạc gia chính là tỷ muội song sinh, ha, nếu có thể sống như Diệp Phàm, ta chết cũng mãn nguyện.

Đám người trò chuyện một hồi liền chuyển đề tài lên người nữ nhân, sau đó bắt đầu tò mò về ba người Đại Lực đi theo bên cạnh Diệp Phàm.

- Ba người này là ai? Trước đây chưa từng thấy, trông khá thân cận với Diệp Phàm.

- Tất cả đều là Hư Cương Cảnh, hơn nữa cũng chưa vượt quá hai mươi bốn tuổi, đòe mòe, đây là thiên tài siêu cấp từ đâu đấy? Quả nhiên là thế giới thiên kiêu, người bên cạnh cũng là thiên kiêu.

- Thật là, các ngươi nhìn nam tử áo đen kia kìa, chỉ nhìn thoáng qua thôi, ta đã cảm nhận được một cơn kiếm ý thu mà không phát ngút trời, mạnh quá, cảm giác này, giống như đang đối mặt với thiên kiêu đứng trên bảng Chí Tôn vậy.

- Nam tử cụt tay kia cũng không tệ, đôi mắt của hắn rất kỳ quái, dường như có hai dòng khí đang không ngừng xoay chuyển vậy, rất có thể là một cường giả đồng thuật, tên này… Mẹ nó là ai vậy?

- Ta lại cảm thấy, mạnh nhất chính là nam tử khôi ngô kia, các ngươi nhìn mặt đất bằng linh thép cứng rắn kia đi, mỗi khi hắn bước một bước, bàn chân lập tức lõm vào, vũ khí mà hắn khiêng không biết nặng mấy triệu ký nữa.

Rất nhanh, lực chú ý của các Võ tu lập tức dời từ nữ nhân sang mấy người Diệp Tàn, không thể không nói, khí thế của ba người Diệp Tàn thật sự vô cùng kinh khủng, đi theo sau lưng Diệp Phàm, liền giống như những hổ tướng mạnh mẽ, dường như lúc nào cũng có thể quát trời thổi mây vậy.

Không ít thiên kiêu đồng loạt lộ ra vẻ nghiêm trọng, mặc dù không chiến đấu, nhưng ba người Diệp Tàn lại mang đến cho bọn họ cảm giác rất mạnh mẽ.

Rất nhanh, ba người Diệp Tàn dừng bước, được xem là người thân nhất của tuyển thủ dự thi, Chí Tôn học phủ vẫn rất tôn trọng bọn họ, để bọn họ ngồi riêng ở một nơi có tầm nhìn cực kỳ tốt, đây cũng là sắp xếp đặc biệt vì hai người Diệp Phàm và Sở Phong Vân.

Hôm nay chính là trận chiến tranh đoạt vị trí Vương Tọa mạnh nhất, có lẽ hai người họ đều hy vọng người thân nhất của mình sẽ ngồi ở vị trí gần nhất nhìn bọn họ đăng lâm Vương Tọa, trong phương diện này, Chí Tôn học phủ luôn rất để tâm, khiến không ít Võ tu đều vô cùng hài lòng.

Sở Nguyệt Ly mang theo vài người thuộc thế hệ trẻ của Sở gia ngồi vào vị trí bên trái, Diệp Tàn, Diệp Quỷ, Đại Lực, tỷ muội Lạc gia ngồi chung ở bên phải, khắp khuôn mặt của thế hệ trẻ tuổi Sở gia đều mang theo ý cười cao ngạo, Sở Nguyệt Ly ngồi gần Diệp Tàn nhất, dịu dàng hỏi:

- Các ngươi có quan hệ gì với Diệp Phàm vậy?

- Hắn là đại ca của ta.

Diệp Tàn nghe thế cũng không có ý thù địch mà lên tiếng.

- Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay đại ca của các ngươi nhất định sẽ thua.

Sở Nguyệt Ly thề son sắt nói, Diệp Tàn nghe vậy thì lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, còn lắc đầu nói:

- Bên trong những người cùng tuổi, đại ca của ta chưa bao giờ thua bất kỳ kẻ nào, Sở Phong Vân cũng không được.

- Không thể nào, đại ca của ta là vô địch, các ngươi hoàn toàn không biết đại ca của ta mạnh thế nào, từ khi ta có ký ức, đại ca của ta chưa từng thua.

Sở Nguyệt Ly nghe vậy thì giống như một đứa trẻ đang khoe khoang báu vật của mình, kiêu ngạo chu miệng nhỏ cất lời, dáng vẻ như thế, lại cực kỳ mê người, cũng may mấy người Diệp Tàn không phải là loại mê gái, sẽ thưởng thức mị lực kinh tâm động phách này, nhưng không có suy nghĩ khác.

Nếu Diệp Phàm ở đây, có lẽ sẽ xấu xa đánh cược với thiếu nữ ngốc nghếch này, nghĩ cách để kéo Vương Thể của Tứ Đại Gia Tộc vào trận doanh của mình, nhưng mấy người Diệp Tàn và Diệp Quỷ hiển nhiên không xấu xa như Diệp Phàm, Diệp Tàn chỉ bình tĩnh mỉm cười, không giải thích nhiều.

Sở Nguyệt Ly thấy Diệp Tàn bình tĩnh như thế, còn cảm thấy hơi không thoải mái, đây là lần đầu tiên, có người giống như nàng, có lòng tin tràn trề với đại ca của mình như vậy, nhưng, đối thủ của Diệp Phàm chính là đại ca của nàng đó, bọn họ dựa vào đâu mà không thấy sợ hãi chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)