- Vương Tọa đăng lâm?
Sở Phong Vân nghe vậy không khỏi cười cười, ngược lại lắc đầu một cái:
- Ngươi tự tin về ca ca của mình vậy sao?
- Đó là đương nhiên, ca ca là vô địch, Diệp phàm gì đó, dáng dấp không đẹp bằng ca ca, tu vi mới Hợp Thánh cửu trọng, ô kìa, chỉ cao hơn ta một xíu, tại sao có thể là đối thủ của ca ca, hì hì, ngày mai đánh cho hắn oa oa kêu mẹ.
Sở Nguyệt Ly sống động diễn tả, bộ dáng động lòng người khiến cho người khác không nhịn được mà yêu quý.
Sở Phong Vân cười lắc đầu một cái:
- Ngươi đúng là một người nhìn tướng mạo đoán phẩm chất, nhưng dù sao Diệp huynh cũng rất tuấn tú.
- Muội muội của ngươi dáng dấp quốc sắc thiên hương, Phong Hoa Tuyệt Đại, ta lấy tướng mạo nhìn người cũng bình thường mà, ai bảo ca ca ta đẹp trai như vậy, ngươi nói về sau nếu ta lấy một nam nhân không đẹp bằng ngươi thì rất mất mặt, vậy nên ta mới lấy tướng mạo nhìn người.
Sở Nguyệt Ly nghe vậy chớp chớp hai mắt to tròn nói.
- Phải phải, muội muội ta quốc sắc thiên hương ai thấy cũng thích, mới mười sau tuổi đã bắt đầu nghĩ đến nam nhân, cũng không biết ngày ngày mẫu thân đã truyền bá tư tưởng gì cho ngươi.
Lúc này, Sở Phong Vân bất đắc dĩ nói.
- Mười sáu tuổi thì làm sao, ta hiện tại đã được làm lễ trưởng thành, năm đó vào độ tuổi này cha đã lấy nương rồi, nghe nói khi đó nương mới mười lăm tuổi, hì hì.
- Ha ha, ngươi đúng là một tiểu yêu ma, nếu để cho nương biết, sợ rằng không sẽ đánh sưng cái mông nhỏ của ngươi, lúc trước ngươi nói muốn một đời cô độc, bây giờ lại muốn tìm nam nhân thắng được ta, hoặc không phân cao thấp với ta, vậy Diệp huynh cũng là một ứng cử viên đúng không?
Sở Phong Vân cười nói.
- Không đâu, ca ca, chẳng lẽ ngươi sẽ thua hắn sao? Ta thấy hắn cũng không lợi hại lắm, ngược lại vận khí không tệ, so với ca ca ngươi còn kém xa, hơn nữa, dáng dấp cũng không đẹp bằng ca ca ngươi, Tiên Tử ta đây là một mỹ nhân, cũng không thể tìm một lang quân tùy tiện được, hì hì, được rồi, ca ca, ngày mai cố gắng lên nha.
Sở Nguyệt Ly dịu dàng nói, bộ dáng dùng nắm đấm nhỏ nhắn trắng trẻo quơ múa, để cho tâm tình của Sở Phong Vân khá lên không ít, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, Sở Phong Vân khoát khoát tay, ngược lại nhìn về linh trà trước mặt, khóe miệng cười chúm chím: Diệp huynh cũng đừng làm ta thất vọng!
…
Một đêm yên lặng, sáng sớm lập tức bị tiếng gõ cửa ở bên ngoài đánh thức, Diệp Phàm đi tới cửa đại viện, trực tiếp mở cửa ra.
- Đại ca!
Thanh âm của Diệp Tàn và Diệp Quỷ đồng thời vang lên, lúc này Diệp Phàm mới sững sờ, tiếp theo trên mặt lộ ra thần sắc kích động, giang hai tay ra:
- Ha ha, nhị đệ, tam đệ!
Diệp Tàn và Diệp Quỷ trực tiếp ôm lất Diệp Phàm, mặc dù thời gian ly biệt cũng không lâu, nhưng chung quy tình huynh đệ vẫn không cách nào che giấu được.
- Các ngươi đã xuất quan rồi, ha ha, quá tốt, xem ra hôm nay ta tất thắng.
Diệp Phàm cười sang sảng, tiếng cười cởi mở hiện lên tâm tình kích động của chủ nhân, DIệp Tàn và Diệp Quỷ cũng giống vậy nhìn nhau cười một tiếng, chỉ khi thấy Diệp Phàm, bọn họ mới cảm nhận được ràng buộc, cảm giác là đại ca, là cha cũng là huynh.
- Diệp Phàm!
Thanh âm thật thà của Đại Lực vang lên, lúc này Diệp Phàm mới nhìn về phía một bóng người khôi khô, có lẽ duyên cơ là kích thích được huyết mạch Ma Viên, vóc người Đại Lực trở nên cao lớn khôi ngô hơn, cả người giống như thiết giác, người khác nhìn vào đều có cảm giác bị áp bách.
- Đại Lực!
Lúc này Diệp Phàm cười sang sảng, đi tới bên người Đại Lực, tay trái hung hăng vỗ vỗ bả vai của Đại Lực, lúc này Đại Lực lộ ra nụ cười cởi mở, hiển nhiên tâm tình cũng rất tốt.
Diệp Phàm hài lòng đánh giá ba người, Hư Cương tam trọng, Hư Cương ngũ trọng, Hư Cương ngũ trọng, đây chính là thực lực của ba người, trừ tu vi của Diệp Quỷ hơi thấy ra, Đại Lực và Diệp Tàn đã có thực lực ngang với Chí Tôn cảnh.
Nhưng Diệp Quỷ lại mang đến cho Diệp Phàm cảm giác đáng sợ hơn, Diệp Tàn và Diệp Quỷ không giống nhau, Diệp Quỷ hắn theo theo đuổi công kích cực hạn, hoặc là đối thủ chết, hoặc là hắn chết, cái gì phòng ngự hắn không thèm quang tâm, bàn về công kích, Diệp Phàm tự nhân bản thân không bằng, mà DIệp Tàn thuộc về công phòng, lại thêm Sinh Tử Chi Khí, sinh mệnh lực bền bỉ đến đáng sợ.
Mà Diệp Tàn nắm giữ Vận Mệnh Linh Cương, cường độ công kích có tính ngẫu nhiên rất lớn, nếu không cẩn thận có lẽ sẽ phải thảm bại.
Đại lực thuộc về thể tu nghiền ép, lực phòng ngự vô song, sinh mệnh lực cường đại, công kích cũng không phải dạng vừa, không có quỷ dị xảo quyệt như Diệp Quỷ, nhưng lại có thể bày ra thế khiến người khác không thể đỡ được.
Sức sống của hắn dựa vào thể xác mạnh mẽ, nhưng cũng không bằng thể chất thái đánh không chết như Diệp Tàn, nếu tính riêng về lực phòng thủ thuần túy của cơ thể, lực phòng ngự của Đại Lực tuyệt đối vượt xa Diệp Tàn.
- Không sai, tu vi của các ngươi đều vượt qua ta, ngược lại là tu vi của ta thấp nhấp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca, ta tin tưởng, toàn bộ thiên hạ đều không ai dám dùng tu vi để cân nhắc thực lực của ngươi.
Diệp Tàn nghe vậy cười nói.
- Ha ha, nói đến nhị đệ,t ay trái của ngươi thế nào rồi, ồ, loại tử khi này, sao lại kinh khủng như vậy, ngươi không thể mọc nó lại được sao?
Diệp Phàm quan tâm ói.
- Bên trong Đao Mộ có một ít kỳ ngộ, tử khí bổ sung thêm Tiên Đạo Chi Lực, lại là đòn sát thủ, tay phải cũng không sao, có lẽ tên của ta có độc, Diệp Tàn Diệp Tàn, không tàn không chịu được, nhưng dẫu sao cũng tốt, ta cũng đã làm quen được việc này.
Diệp Tàn nghe vậy ngược lại nghĩ rất thoáng, Diệp Phàm cũng có thể hiểu, tử khí này để cho lòng hắn rung động vô cùng, hiển nhiên là lá bài tẩy của Diệp Tàn, là một lá bài tẩy cường đại, một tay phải tính là gì, nếu đổi thành Diệp Phàm, hẳn là hắn cũng không chút do dự mà làm vậy.
- Diệp Phàm!
Thanh âm động lòng người vang lên, tiếp theo cửa phòng mở ra, hai tỷ muội từ trong bước ra, từ khi sống chung một chỗ với Diệp Phàm, hai tỷ muội thường xuyên tiêu tốn thời gian để sửa soạn cho chính mình.
Bình thường hai tỷ muội đã xinh đẹp không tả nổi, thoáng cái lại sửa soạn thêm, vậy càng thêm đẹp, giống như là tiên nữ, Lạc Tố Tố trước sau đều ăn mặc thanh thuần, Lạc Phượng Vũ lại magn theo vẻ thành thục và một tia quyến rũ, dĩ nhiên, bây giờ Diệp Phàm cũng có hơi không nhận ra ai là Lạc Tố Tố ai là Lạc Phượng Vũ, hắn bây giờ rất đau đầu về Lạc Phượng Vũ.
- Lão đại, chuyện này… Là Lạc Tố Tố? Còn có một người… Lạc Tố Tố thứ hai?
Diệp Tàn có chút mơ màn, bọn họ biết Lạc Tố Tố, ban đầu ở Đông Linh cảnh, bọn họ từng dịch dung thành đám người Lý Thương Ảnh lừa gạt qua Lạc Tố Tố một đoạn thời gian, ở trong ấn tượng của bọn hắn, người phụ nữ này cực kỳ thông minh, hơn nữa tính tình rất là tĩnh nahx, lòng dạ ngược lại không xấu.
Mà nhìn hai tỷ muội từ trong căn phòng của Diệp Phàm bước ra, nhất thời, trên gương mặt Diệp Tàn và Đại Lực lộ ra một nụ cười thô bỉ, chỉ có Diệp Quỷ là ôn hòa lễ phép cười cười, nhưng điều này chỉ tới vài khắc đã trở lại bộ dáng lãnh khốc phong phạm.
- Nhi ca, chúng ta không phải nên gọi là đại tẩu sao?
Diệp Quỷ suy nghĩ một chút nói?
- Đại tẩu?
Diệp Phàm nghe vậy nhất thời sau ót bốc lên hắc khí.
- Xin chào đại tẩu!
Lúc này Diệp Tàn chắp tay nói, Diệp Quỷ cũng lễ phép chắp tay giống vậy, Đại Lực theo sát phía sau, hắn ngược lại không muốn gọi là đại tẩu, mà gọi là đệ muội, đây cũng không phải vì Đại Lực khinh thường, mà vì đây là dựa theo tuổi tác, cũng không phải dựa theo thực lực.
Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ nghe vayạ đồng thời đỏ mặt mắc cỡ, Lạc Tố Tố cúi đầu không dám nhìn Diệp Phàm, Lạc Phượng Vũ lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm.