Lạc Phượng Vũ ở một bên nghe được lúc này không khỏi nhíu mày một cái, mặc dù ai nghe thấy ba chữ ăn thịt người cũng khó mà duy trì bình tĩnh, cho dù là Diệp Phàm cũng không thích loại phương thức tu hành này.
Nhưng hắn biết rõ, Tô Trọng sống sót sợ là đã trải qua sự tình cực kỳ đáng sợ, lúc trước hắn chỉ là một tiểu tử đơn thuần chất phác, bây giờ dù cho vẫn giữ lại phần chất phác như cũ nhưng sự tàn nhẫn ẩn tàng kia bất kể thế nào cũng không có cách nào hoàn toàn ẩn giấu đi được.
Nói cho cùng nếu như Tô Trọng chưa từng gặp hắn, nếu như hắn chưa từng đưa tặng Tô Trọng Minh Vương Thương, có lẽ Tô Trọng sẽ không bị Quan Cốc nhắm vào, càng không cần trải qua những chuyện này.
Nếu như có thể, ai nguyện ý đi vào con đường tu hành ăn thịt người chứ?
Những chuyện Diệp Phàm trải qua còn nhiều hơn so với Tô Trọng, hắn hiểu rất rõ một người ở thế giới này nhỏ bé đến mức nào, bất đắc dĩ đến mức nào.
- Bằng hữu của ta, sao có thể nói là dơ bẩn chứ, pháp không chính tà, người có thiện ác, ngươi lựa chọn con đường này đối với ngươi mà nói sao lại không phải là một loại thống khổ chứ, nhưng ta cũng không thích kẻ lạm sát người vô tội, người Quan Cốc nên giết, ngươi hấp thụ tu hành của bọn họ là do bọn họ gieo gió gặt bão, nhưng ta không hy vọng ngươi cuối cùng lại trở thành người giống Quan Cốc, coi tất cả mọi người như chất dinh dưỡng, diệt tuyệt nhân tính.
Diệp Phàm nghe vậy thành khẩn nói, không có chút cảm xúc chán ghét nào.
- Diệp đại ca… cảm ơn ngươi.
Tô Trọng nghe vậy lúc này mới cười nói, sau đó lấy Minh Vương Thương ra.
- Ta đã từng lấy thương này phát thệ, ngày sau nhất định phải xem như trường thương của Diệp đại ca, quét sạch tứ phương, Diệp đại ca ngày sau chính là chủ nhân của ta, chỉ có sai khiến, không hề có không theo.
Lúc này Diệp Phàm nắm chặt trường thương của Tô Trọng, cao giọng nói:
- Ngươi có đạo của ngươi, không cần vì ta mà làm bất cứ điều gì, lúc đầu ta đưa vũ khí và ẩn pháp cho ngươi cũng bởi vì chúng ta hữu duyên, chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau không cần dùng hai chữ phân công.
- Đây chính là lời thề của ta cho chính mình, chẳng lẽ Diệp đại ca là chướng mắt tu vi của ta sao?
Tô Trọng kiên trì nói.
- Ngươi đã quyết định chưa?
- Không sai, nhưng ta cũng hi vọng Diệp đại ca có thể giúp ta chém giết Hoàng Mệnh, giúp ta trả mối nợ máu.
- Nợ máu?
- Nợ máu…
Tô Trọng gật đầu, sau đó khuôn mặt thuần phác chầm chậm bắt đầu xuất hiện hắc khí cực điểm, hai mắt đỏ như máu, một cỗ sát khí lập tức bao phủ khu vực này, xông phá chân trời, sát sơ không mảy may che đậy ép về phía Diệp Phàm, hắn duỗi ra đầu lưỡi đỏ choét sau đó bên trong quan tài phía sau lưng hắn truyền đến tiếng kêu thét tê tâm liệt phế, lấy Tô Trọng làm trung tâm, oan hồn kêu khóc vô tận.
Một màn này lập tức khiến sắc mặt Lạc Phượng Vũ tái nhợt, vừa rồi Tô Trọng vẫn là một người bình thường, vậy mà trong nháy mắt biến thành ác quỷ đáng sợ, loại khác biệt này làm cho không người nào có thể chịu đựng, đến cùng thì một người đã phải trải qua chuyện gì mới có thể chuyển biến như vậy.
Diệp Phàm nhìn cải biến của Tô Trọng, lại không có chút hoảng sợ nào mà đưa tay đặt lên bả vai của hắn, cao giọng nói:
- Nếu là nợ máu, tất nhiên sẽ muốn báo, về sau ngươi sẽ là Tả hộ pháp của Thiên Đế Môn ta, sẽ có một ngày, ta dẫn ngươi đi diệt cả nhà Quan Cốc.
- Cha mẹ ta, muội muội đều chết thảm trong tay Hoàng Mệnh, là hắn khiến ta biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, Thiên Đạo bất công cỡ nào, ở kiếp trước khiến cho ta trở thành tế phẩm, ở kiếp này lại để ta trải qua những chuyện thế này…
- Diệp đại ca, ngươi nói cho ta biết, ta đến cùng đã làm sai chuyện gì, vì sao số mệnh ta lại như vậy, ta muốn hủy hoại cái thế giới mục nát này, ta muốn nghịch thiên cải mệnh, trong mắt ta ngoại trừ ngươi thì ai cũng đều là người đáng giết.
Tô Trọng giống như điên dại, ánh mắt khát máu từ từ nhìn về phía Lạc Phượng Vũ.
- Thế nhân đều có thể giết, lại không muốn giết, Tô Trọng, ngăn chặn sự tàn nhẫn trong cơ thể ngươi, không thể bị lực lượng khống chế tâm thần ngươi, càng không thể để cừu hận sai khiến ý chí.
Diệp Phàm quát to một tiếng, thanh âm dưới nguyên lực vận chuyển đi thẳng vào đầu Tô Trọng, Tô Trọng đang khát máu chậm rãi bị áp chế, sau đó nguyên khí màu đen khủng bố chậm rãi tan biến, hắn lại khôi phục bộ dáng thuần phác lần nữa.
- Lời Diệp đại ca nói, ta tất nhiên tuân theo.
Tô Trọng cung kính nói, không có chút bộ dáng khát máu nào lúc nãy, rất khó tưởng tượng một người có thể tự do chuyển đổi giữa hình thái ma quỷ và con người như vậy.
Nói xong, Tô Trọng đột ngột nhìn về hướng Tây.
Diệp Phàm cũng xoay người, nói tiếp:
- Đi Si Tình Cốc, giúp ta bí mật bảo hộ Huân Y.
Tô Trọng nghe vậy lúc này kéo áo bào che kín thân thể, gật nhẹ đầu, sau đó thu lấy lệnh bài Thiên Đế Môn trong tay Diệp Phàm, ngược lại biến mất không thấy gì nữa.
Rất nhanh có một trận khí tức cuồng bạo tràn ngập, Thu Nguyệt mang theo Lạc Tố Tố rơi xuống, có chút lo lắng nói:
- Có chuyện gì?
- Không có gì.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Rốt cuộc người bắt ngươi đi là ai?
Lạc Tố Tố trực tiếp đi đến bên người Lạc Phượng Vũ khẩn trương nói, Lạc Phượng Vũ hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần từ tình huống vừa rồi, nhất là khi Tô Trọng bộc phát sát ý, cơ hồ khiến cho nàng giống như lập tức ngã vào trong hầm băng.
- Ta, ta không sao, người kia…. Hắn…
- Hắn là bạn cũ của ta, bởi vì nguyên nhân thân phận cần tránh né Hoàng Mệnh Quan Cốc, cho nên sau khi phát hiện ta không có ở đây đã mang Phượng Vũ ra ngoài, mục tiêu cũng là vì muốn gặp ta, yên tâm đi, đã không sao rồi, sợ bóng sợ gió một trận.
Lúc này Diệp Phàm giải thích một chút, trong lòng vẫn còn suy nghĩ đến cải biến của Tô Trọng, không khỏi âm thầm thở dài, một nam hài tinh khiết mà chấp nhất, cuối cùng lại biến thành bộ dáng như vậy, đây chính là thế giới tàn khốc của võ tu, ngoại trừ giết chóc và tàn nhẫn còn có cái gì có thể thích ứng được?
…
Lạc Bắc Linh thất bại là điều đã được dự đoán từ trước, cũng là món ăn khai vị trước cho trận thi đấu kịch liệt đằng sau, tứ cường chi chiến tiến đến trong sự chờ đợi của vô số võ tu, thời điểm bốn người Diệp Phàm đi đến khu chuẩn bị chiến đấu, tiếng hò reo vô tận cơ hồ muốn che lấp toàn bộ Thiên Vũ.
Bách Lý Vân Lạc bay đến trên đài, ném ra bốn cái ngọc bài, cao giọng nói:
- Bốn lệnh bài này có khắc bốn chữ lớn Thiên Địa Huyền Hoàng phân biệt, thiên bài đối chiến huyền bài, mà bài đối chiến thẻ vàng, bốn người các ngươi rút ngẫu nhiên đi.
Nói xong bốn ngọc bài xoay chuyển trên không trung, bay đến trước mặt bốn người.
Bốn người cực kỳ ăn ý trực tiếp cầm lấy lệnh bài ở gần mình nhất, bọn họ đến cấp độ này vô luận là đối thủ nào thì kết quả cũng không có gì khác biệt.
Người Trung Linh Cảnh tất nhiên không hy vọng Diệp Phàm đối chiến Sở Phong Vân, dù sao hai người cũng đều là thiên kiêu của Trung Linh Cảnh, ai thắng ai thua thì cũng đều là tổn thất đối với Trung Linh Cảnh.
Cũng may tình huống xấu nhất không phát sinh, cuối cùng Diệp Phàm và Sở Phong Vân đều rút được Thiên Địa ngọc bài, Âu Dương Tu và Lưu Chấn rút được Huyền Hoàng ngọc bài.
Diệp Phàm sẽ đối chiến với Âu Dương Tu, Sở Phong Vân tranh tài với Lưu Chấn.
Vô số võ tu bắt đầu reo hò, nhất là đối với đối với võ tu mình ủng hộ mong chờ thắng lợi.
Trận chiến đầu tiên Diệp Phàm đối chiến với Âu Dương Tu, lúc trước Diệp Phàm thốt ra những lời cuồng ngôn toàn diện đánh nổ hàng ngũ Vương Trọng, Âu Dương Tu, Vương Trọng đã bị Diệp Phàm đánh bại, nếu hôm nay tiếp tục đánh bại Âu Dương Tu, như vậy lời cuồng ngôn của Diệp Phàm liền trở thành sự thật.
Nghĩ tới lúc trước đã trào phúng Diệp Phàm, có không ít võ tu nhao nhao có chút xấu hổ, cho đến ngày hôm nay Diệp Phàm đã dùng thực lực của bản thân để chứng minh tất cả.
Hai người đi đến phía trên võ trường diễn võ đã được tu chỉnh hoàn hảo, lập tức võ tu Nam Linh Cảnh và Tây Linh Cảnh điên cuồng reo hò, ngược lại võ tu Trung Linh Cảnh có chút ngơ ngác, âm thầm nghi hoặc Diệp Phàm từ khi nào đã thành đại biểu của Nam Linh Cảnh rồi?