Vô Địch Thiên Đế

Chương 861: Tô trọng đến

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Thu Nguyệt tiếp nhận ký ức thủy tinh, sau đó lấy ký ức thủy tinh truyền phát ra, trong đó là quân cờ Lục gia an bài đối với chỉnh sự kiện khai, bao quát cả thỉnh nguyện lúc trước mang Diệp Phàm cuồng ngôn trước mặt mọi người phóng xuất, cũng ở phía trên hình chiếu thấy được chân tướng mấy chục tên đệ tử bị người chỉ thị công nhiên trào phúng thiên hạ.

Lúc trước Diệp Phàm đã nói những người này nên giết, hôm nay hắn đã thực hiện được hứa hẹn của bản thân, Thu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, trên gương mặt vô cùng động lòng người lộ ra một tia cười quyến rũ, sau đó ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn Diệp Phàm sau đó nói khẽ:

- Ngày mai ngươi không có tranh tài?

Diệp Phàm nghe vậy có chút không hiểu rõ, lắc đầu nói:

- Không có!

- Vậy thì tối nay tiêu hao một chút khí lực cũng không có vấn đề gì?

Thu Nguyệt nói tiếp, thân hình trở nên nhàn nhạt, xuất hiện trong ngực Diệp Phàm, hai tay ôm lấy cổ Diệp Phàm dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ ta tối nay muốn cùng ngươi phiên vân phúc vũ, ngươi có nguyện ý hay không a?

- Cái này… người cự tuyệt hay không cự tuyệt đều không có vấn đề, ta thích cùng ngươi phiên vân phúc vũ.

Nói xong, hai tay Diệp Phàm ôm sát Thu Nguyệt, thân hình biến mất, âm thanh cửa phòng mở ra đóng vào vang lên trong nháy mắt…

Ngày thứ hai chiến đấu so với hôm qua là hoàn toàn không có cái gì có thể so sánh, Diệp Phàm cũng không đến trình diện, nhưng khiến người ta khó hiểu đó là Thu Nguyệt cũng không đến, đệ tử Vạn Đạo học phủ đến rồi, Lạc Tố Tố và Lạc Phượng Vũ cũng chưa từng xuất hiện.

Nhưng điều này cũng là dễ hiểu, thực lực Lạc Bắc Linh không kém, nhưng không đến mức khiến cho Lưu Chấn và Sở Phong Vân phải dùng tới át chủ bài, Diệp Phàm đến cũng không chiếm được tình báo gì hữu dụng.

Vận khí Lạc Bắc Linh cũng không tốt, trong hai trận đấu thì một trận là gặp Sở Phong Vân, nhưng đến lúc này nàng cũng không được chọn lựa, liên tục bị nghiền ép, tốc độ hai trận kết thúc nhanh đến kinh người, trận đấu vừa mới bắt đầu chưa bao lâu đã kết thúc.

Không ít người thầm than Diệp Phàm dự đoán trước được điều này, đây hoàn toàn là tiết tấu đi ngang qua sân khấu liền trở về.

Nguyên nhân Diệp Phàm không tới tất nhiên không phải giống như người khác suy đoán, cũng không phải bởi vì đêm qua quá điên cuồng mà là bị những người khác cuốn lấy.

Sớm rời khỏi phòng Thu Nguyệt, sau khi trở lại tiểu viện liền gặp Lạc Phượng vũ đang thất kinh.

- Phượng Vũ làm sao?

- Tỷ ta… không thấy muội muội, thời điểm buổi sáng hôm nay một tên nam tử gõ cửa, chúng ta vừa mới mở cửa ra thì một đạo sương mù màu đen xuất hiện, sau đó muội muội liền mất tích.

- Tố Tố?

Lúc này Diệp Phàm nghi ngờ nói, sau đó nhìn Lạc Phượng Vũ trước mắt một chút, cao giọng nói:

- Đến lúc nào rồi, còn chơi trò đóng vai?

Diệp Phàm cũng không phải người ngu, hai từ tỷ tỷ thốt ra từ miệng nàng đã bán đứng nàng.

- Ai nha, đều là do tỷ tỷ ta đùa nghịch, Diệp Phàm, ngươi mau cứu tỷ tỷ ta a.

Lạc Tố Tố nghe vậy lúc này mới có chút xấu hổ nói, ngược lại lần nữa trở nên lo lắng, Diệp Phàm cũng không tiếp tục trách cứ Lạc Tố Tố, hắn cũng không rõ ràng kế hoạch của hai hoa tỷ muội này, lúc này an toàn của Phượng Vũ mới là quan trọng nhất.

Thực lực của Phượng Vũ đã đạt tới Hư Cương Cảnh, lại là thiên kiêu, cho dù là cường giả Chí Tôn đi chăng nữa cũng quả quyết không thể lập tức bắt nàng đi, có thể thấy người này thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù không biết nguyên do vì sao nhắm vào Phượng Vũ nhưng nghĩ tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Hai mắt Diệp Phàm đột ngột đảo qua trước viện môn có một ấn ký bí ẩn, lúc này đi tới, nguyên lực vận chuyển, ấn ký chậm rãi trở nên rõ ràng hơn.

- Minh Vương thần ấn?

Diệp Phàm cau mày nói:

- Chí Tôn thành đông ba trăm dặm.

Đứng dậy, Diệp Phàm cao giọng nói.

- Đi tìm Thu viện trưởng, nói chuyện này cho nàng biết, ta đi trước tới cứu Phượng Vũ.

- Ân, Diệp Phàm, ngươi cẩn thận.

Lạc Tố Tố nghe vậy nhu thuận nói, hiển nhiên nàng rất rõ ràng cho dù nàng theo tới cũng không giúp được gì, chẳng bằng đi thông tri cho Thu Nguyệt, lấy thực lực của Thu Nguyệt cho dù là cường giả Thánh Hiền cũng không sợ.

Diệp Phàm gật nhẹ đầu, sau đó kích xạ đi về hướng Chí Tôn học phủ.

Một đường phi nhanh, rất nhanh, Diệp Phàm đã đến bên ngoài Chí Tôn học phủ, Loan Hỏa Điểu phát ra một tiếng kêu to, sau đó phóng lên trời, Diệp Phàm đứng ở phía trên Hỏa Điểu trong lòng âm thầm suy đoán người ra tay là ai.

Chí Tôn học phủ? Không có khả năng, trong lúc thiên hạ thi đấu, nếu Diệp Phàm ở Chí Tôn học phủ xảy ra chuyện thì chính là đánh vào mặt Chí Tôn học phủ, huống chi chuyện này Thu Nguyệt cũng tuyệt đối còn chưa xong.

Lục gia? Quan cốc? Vũ gia?

Đều không có khả năng, phải biết lúc này xuất thủ không chỉ có trêu chọc Lạc gia và Vạn Đạo học phủ, thậm chí Sở Phong Vân sau lưng tứ đại học phủ vì rửa sạch hiềm nghi của bản thân mà xuất thủ điều tra việc này, Chí Tôn học phủ càng biết không dư lực tìm người giật dây, giữ gìn tôn nghiêm học phủ.

Những thế lực này đều không phải đồ đần, loại chuyện này coi như muốn làm cũng sẽ không lựa chọn khoảng thời gian này, như vậy rốt cuộc ai là người làm?

Rất nhanh đã có đáp án, một tên nam tử cõng quan tài lẳng lặng đứng tại chỗ, Lạc Phượng Vũ đứng ở một bên khác, bị nguyên lực màu đen giam giữ, lại có không bất kỳ thương thế nào.

- Quan cốc?

Thân hình Diệp Phàm rơi xuống, lẩm bẩm nói.

Người kia cũng phát hiện được Diệp Phàm đến, lúc này chậm rãi ngẩng đầu.

- Tô Trọng!

Lúc này Diệp Phàm kinh ngạc nói, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Tô Trọng, trên mặc mang theo một tia kinh hỉ cùng với vẻ nghi hoặc nói:

- Sao ngươi lại ở nơi này, còn có có cái này…. Ngươi gia nhập Quan Cốc?

- Diệp đại ca…?

Tô Trọng nghe vậy lại lộ ra một tia cười chẩt phác, bên trong sự quen thuộc lại mang theo một tia lạ lẫm, Diệp Phàm lập tức chậm rãi buông xuống cảnh giác, cao giọng nói:

- Thế nào Tô Trọng? Không phải ngươi tu hành ở Vạn Đạo học phủ sao? Làm sao lại mặc trang phục này, chẳng lẽ người Quan Cốc lại đi đối phó ngươi sao?

- Bọn họ bắt ta, nhưng ta đã giết đệ tử Quan Cốc, sau đó đóng vai thành bộ dáng của bọn họ, tu hành Tà Pháp Quan Cốc mới sống tiếp được, đồng thời trốn thoát, vài ngày trước ta mới xuất quan, cũng hơi nhớ nhung Diệp đại ca cho nên liền đến tìm đại ca.

Tô Trọng chất phác nói, không có chút bộ dáng khát máu hay lãnh khốc nào, cho dù lấy nhãn lực của Diệp Phàm vẫn không nhìn ra cải biến của Tô Trọng, mặc dù hắn cảm giác có chút quái dị, nhưng đối với Tô Trọng hắn vẫn khá thưởng thức, cũng coi hắn như bằng hữu, lúc này đưa tay vỗ bả vai Tô Trọng:

- Không có chuyện gì thì tốt rồi, tu vi của ngươi…

Lập tức Diệp Phàm kinh ngạc, tu vi Tô Trọng vậy mà đã đạt tới Chí Tôn ngũ trọng chi cảnh, đây là tình huống gì? Coi như hàng ngày uống quỳnh hương ngọc dịch cũng không thể làm được như vậy?

Tô Trọng nghe vậy lập tức cúi đầu, sau đó có chút nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.

- Ta tu hành Tà Pháp, ta hấp thụ rất nhiều võ tu Quan Cốc, coi thi thể bọn họ như chất dinh dưỡng, còn có ở bên trong Thánh địa Quan Cốc ta đã hấp thụ rất nhiều thi thể của Thánh Hiền, cho nên tu vi của ta mới có thể tăng lên nhanh chóng như vậy, ta thế mà lại ăn thịt người, còn nhiều đến mức như vậy.

- Diệp đại ca, nếu ngươi cảm thấy ta quá dơ bẩn, ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết, Tô Trọng ta ngày sau sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)