- Ân, ta hiểu rồi, đa tạ. Chỉ tiếc là bây giờ ta không có năng lực để khiến Huân Y rời đi khỏi Si Tình Cốc, nàng cũng không nguyện ý có bất cứ liên quan nào cùng ta, chỉ có điều nếu Si Tình Cốc muốn gây bất lợi cho Huân Y, ta nhất quyết không để chuyện đó xảy ra.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Tình báo này là thành ý để ngươi và ta cùng hợp tác.
Sở Phong Vân đột ngột nói:
- Ta tương đối thưởng thức phong cách làm việc của ngươi, Thiên Đạo mệnh bàn kia của ngươi khẳng định rất có hứng thú a.
- Ân.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ta và Âu Dương Tu tiếp xúc, ham muốn trong lòng hắn không nhỏ, nói như thế ta chỉ nguyện ý có duy nhất một người có thể cùng ta bàn điều kiện, hắn, còn kém một chút, ngược lại Diệp huynh là người có tư cách, chúng ta có thể cùng một chỗ đoạt được Thiên Đạo mệnh bàn này, ta cần định vị Bách Hinh tiên các ở Phiêu Miểu tiên cung.
Sở Phong Vân uống một ngụm linh trà, lặng lẽ nói.
- Chỉ cần tìm được Bách Hinh tiên các, Thiên Đạo mệnh bàn kia sẽ thuộc về Diệp huynh, sau đó Diệp huynh sử dụng như thế nào ta cũng sẽ không quản.
- Bách Hinh tiên các? Chúa Tể cấp thể lực không giống nhau, một số địa danh trong Phiêu Miểu tiên cung cũng chỉ nhất thanh nhị sở, nhưng nơi đây ta cũng đã từng nghe nói qua, nghe nói nơi đó là nơi truyền thừa của Bách Hinh tiên tử, địa phương này cũng không có gì đáng khen ngợi, chỉ có một hạt Hội Tụ Đan là có thể khiến cho người khác động tâm, Hội Tụ Đan này có thể khiến cho hồn phách của một người gặp trọng thương không thể nghịch chuyển trong vòng mười năm ngưng tụ lại một lần nữa…
Diệp Phàm nghe vậy căn cứ vào tin tức ở kiếp trước thu hoạch được nói bóng nói gió vài câu.
- Diệp huynh thông minh, mục tiêu của ta là muốn tìm Hồn Tụ Đan này, ta phải cứu một người, nàng gọi là Tiểu Tử, một nữ hài cực kỳ đáng yêu, những năm này cho dù là tiến về nơi truyền thừa nguy hiểm như thế nào đi nữa nàng đều bồi tiếp ta, có nàng, ta chưa hề cảm nhận sự cô độc, nhưng ba năm trước đây nàng vì ngăn cản bí cảnh nguyền rủa cho ta mà thần hồn sắp phá nát.
Sở Phong Vân nói khẽ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tia nhu tình không tưởng nổi, ngược lại nhìn về phía Diệp Phàm ôn hòa nói:
- Diệp huynh, có bằng lòng hợp tác cùng ta hay không?
- Tất nhiên, cầu còn không được, đây là ấn ký truyền âm của ta, chờ đến Phiêu Miểu tiên cung, chúng ta trực tiếp giao lưu thông qua ấn ký.
Diệp Phàm cao giọng nói.
Sở Phong Vân tiếp nhận ấn ký truyền âm, sau đó đứng dậy chắp tay nói:
- Như vậy đi, hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
….
Đợi sau khi Sở Phong Vân rời đi, Diệp Phàm vẫn ngồi yên lặng một hồi, sau đó thân hình chợt lóe lên, biến mất không dấu vết.
Trụ sở Phong Tình Kiếm.
Diệp Phàm ngồi ở trước mặt Phong Tình Kiếm, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Phong huynh, sự kiện kia?
- Đây là tình báo tên nam tử kia cung cấp, ta dùng ký ức thủy tinh ghi xuống, chờ thời điểm ngươi lấy được đệ nhất sẽ phóng xuất hình ảnh ngay trước mặt tất cả mọi người, đến lúc đó Thu viện trưởng đối mặt với Lý gia, Lục gia làm khó dễ ngay trước mặt mọi người, nghĩ đến bồi thường kếch xù sẽ khiến cho ngươi hài lòng.
Phong Tình Kiếm lấy ra một quả cầu ký ức thủy tinh nói.
- Ta cần Lục gia an bài quân cờ đơn độc tự thuật, hình ảnh này của Lý gia ta có chỗ dùng khác, trên thi đấu, Lý gia ta sẽ không truy cứu.
Diệp Phàm thu ký ức thủy tinh nói, ở thời điểm Thu Nguyệt tìm Lục gia gây phiền phức miếng thủy tinh này xuất hiện trên tay Lý Tuyền Tố, tương tự Lý Tuyền Tố sẽ đem miếng thủy tinh này giao cho Lý Thương, đến lúc đó Lý Tuyền Tố trở thành gia chủ Lý gia là chuyện ván đã đóng thuyền, lấy việc hắn cho Lý Tuyền Tố tài nguyên, ta tin tưởng khoảng cách tu vi của nàng với Hư Cương Cảnh cũng không xa.
- A, đây là quân cờ đơn độc của Lục gia.
Sau đó Phong Tình Kiếm vung tay lên, quả cầu ký ức thủy tinh thứ hai bay đến trong tay Diệp Phàm, Diệp Phàm sau khi nhận lấy khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười chắp tay nói:
- Đa tạ Phong huynh.
- Giữa ngươi với ta không cần như thế, nếu không có Diệp huynh, hôm nay ta sợ rằng đã sống không bằng chết, Diệp huynh đối với ta có ân tình vô cùng, chỉ là chút chuyện nhỏ không cần phải nói, Diệp huynh còn có gì muốn phân phó cứ việc nói.
- Cái này cũng không có, chỉ có điều Chí Tôn thần thành là một trong đại bản doanh của Phong huynh, nếu như có tình báo gì đặc biệt về Chí Tôn học phủ, còn nhờ Phong huynh kịp thời báo cho ta biết.
- Ân, không có vấn đề.
Phong Tình Kiếm gật đầu nói.
Lúc này Diệp Phàm chắp tay cáo từ.
Cũng không trực tiếp quay về trụ sở của bản thân, Diệp Phàm trực tiếp chạy tới nơi ở của Thu Nguyệt.
Không gõ cửa, cũng không phải là không có phép tắc mà là Thu Nguyệt tiến vào tiểu viện của Diệp Phàm chưa từng gõ cửa, Diệp Phàm lấy cớ Thu Nguyệt không gõ cửa thì hắn cũng không cần gõ, là ôm hy vọng dự định vạn nhất không cẩn thận chiếm được tiện nghi.
Không chỉ có như thế, hắn còn cần Hoàng Thiên ấn ngăn cách cảm giác của Thu Nguyệt, đêm đã khuya, nghĩ rằng Thu Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, lúc này Diệp Phàm rón rén đi về hướng phòng ngủ của Thu Nguyệt.
Đột ngột, một trận gió thơ thoảng qua, sau đó một bóng người trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, đột nhiên như vậy suýt chút nữa làm Diệp Phàm giật mình, chỉ là dung nhan trước mắt khuynh quốc khuynh thành trong nháy mắt khiến cho loại kinh hãi này biến mất.
Đến, bị bắt quả tang.
- Tiểu gia hoả, hơn nửa đêm lén lút đi lại ở trụ sở tỷ tỷ, ngươi dự định làm cái gì?
Thu Nguyệt duỗi cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng điểm trên mũi Diệp Phàm, miệng phun hơi thở như hương lan, trong đôi mắt thu thủy xuân sóng mê người.
Diệp Phàm thầm than yêu tinh, lúc này cũng không khách khí mà đưa tay phải ra ôm lấy bờ eo thon của nàng, sau đó dùng sức kéo vào trong ngực, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể Thu Nguyệt, khuôn mặt Thu Nguyệt lập tức đỏ lên, lá gan tiểu tử này càng ngày càng lớn, quả thực là đã bị hắn chiếm tiện nghi, phải nghĩ biện pháp chỉnh hắn một chút, nếu không về sau hắn lại càng càn rỡ hơn.
Diệp Phàm mặt dày mày dặn cười cười nói:
- Ta tới thăm Đại Đế, cái này thật không phải, sợ Thu viện trưởng ngủ rồi nên không muốn đánh thức ngươi, cho nên mới cần cẩn thận như vậy.
Lời ngươi nói một câu ta cũng không tin tưởng được, có phải chuẩn bị thuận tiện nhìn lén ta một chút hay không thì ta ngủ như chết sao có thể phát hiện ra ngươi được, có phải ngươi chuẩn bị muốn chui vào ổ chăn của ta hay không?
Thu Nguyệt nói cực kỳ rõ ràng, ngược lại khiến cho Diệp Phàm hơi có chút thú huyết sôi trào.
- Viện trưởng sao lại nói vậy, Diệp Phàm ta có thể là loại người không chịu nổi kia sao? Đừng nói là ngài không ngủ, cho dù ngài có ngủ đi nữa thì ta quả quyết cũng sẽ không làm ra loại sự tình kia.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- A?
Lúc này Thu Nguyệt lộ ra một tia hiếu kỳ, sau đó thân hình lập tức biến mất, xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, màu môi đỏ như máu chỉ cách Diệp Phàm rất gần, sau đó Thu Nguyệt dịu dàng nói:
- Muốn là người ta nguyện ý bồi ngươi phiên vân phúc vũ không? Ngươi có nguyện ý hay không a?
- Cái này… Phiên vân phúc vũ cái gì không quan trọng, ta dù sao cũng không cự tuyệt người.
- Ha ha ha!
Thu Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười câu nhân, thân hình lại biến mất lần nữa, đứng ở phía trên Linh thụ, ý cười ẩn hiện nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ, Thu Nguyệt tính cách quái dị Diệp Phàm đã biết đại khái, cũng không quá tự mình đa tình, tay phải chuyển động, ký ức thủy tinh xuất hiện sau đó Diệp Phàm tiện tay vung lên, ký ức thủy tinh bay đến trên tay Thu Nguyệt.
- Người ngươi muốn giết, có thể giết!