Long dực cự đại của Diệp Phàm có hơi kích động, tay phải hắn có hơi lay động, khí tức cả người có hơi uể oải, hắn cũng không phải là không có thủ đoạn khác chiến thắng Vương Trọng, thâm chí có thể thắng được rất nhẹ nhàng.
Nhưng hắn không muốn, hắn không muốn dùng thủ đoạn khác để đối phó với một đối thủ vì vinh quang mà không tiếc hi sinh tính mệnh, đối thủ dạng này, chỉ có cứng đối cứng mới là tôn trọng, Diệp Phàm cũng không mấy đồng tình với nhân phẩm của Vương Trọng, bởi vì Vương Trọng làm ra đủ sự tình với Phượng Vũ, kích thích ra sát ý của Diệp Phàm.
Nhưng làm một võ tu, hắn tán thành chiến ý của Vương Trọng, tán thành võ đạo của hắn, chết không đáng sợ, đáng sợ là nhu nhược, là trốn tránh.
Diệp Phàm ở phương diện này cũng có phahnà giống với Vương Trọng, người sống luôn có thứ bản thân muốn bảo vệ, là tình cảm, là tín ngưỡng, là vinh dự, là lợi ích, nhưng cũng không phải là mệnh.
Thân hình khôi ngô chậm rãi rơi xuống, hai mắt tàn nhân kia chậm rãi nhắm lại, Vương Trọng nhìn lên bầu trời dần dần đi xa, thể nội huyết mạch Long Hùng chậm rãi đình chỉ thiêu đốt: Phụ thân, đại ca, ta không khiến cho các người thất vọng.
Nam Linh cảnh, một chỗ vô cùng xa hoa trong cung điện, một thân hình hùng tráng ngơ ngác nhìn xem thân ảnh đang rơi xuống trong hình chiếu, tiếp theo chậm rãi nhắm hai mắt lại, một hàng thanh lệ chậm rãi rơi xuống.
Trọng nhi, đây chính là kết cục của ngươi, kết cục của Long Hùng nhất tộc ta, khi xảy ra hạo kiếp, Long Hùng chi tổ của chúng ta vì bảo trụ truyền thừa mà trong thời điểm trọng yếu nhất phản bội chi chủ Nam Linh cảnh, mang theo tộc nhất thoát đi.
Truyền thừa chúng ta tới đây, đã sống không bằng chết, tất cả tộc nhân chúng ta đều mang hiệu hèn nhát, vô luận lúc nào, võ tu Nam Linh cảnh cũng trào phúng chúng ta, chế giễu chúng ta.
Ngươi là thiên tài đệ nhất của thehé hệ trẻ tuổi Long Hùng nhất tộc chúng ta, được tộc trưởng đời thứ nhất công nhận, trên người ngươi mang theo quá nhiều trách nhiệm, ta biết, lần này tiếp về Trung Linh cảnh, ngươi ôm theo quyết tâm tất thắng, hoặc là ngươi chết, hoặc là ngươi chiến thắng tất cả mọi người.
Long Hùng nhất tộc chúng ta, không phải ai cũng hèn nhát, nếu có cơ hội, cho dù chiến tử đến người cuối cùng, chúng ta cũng không trốn tránh, Trọng Nhi, ngươi làm rất đúng…
Oanh!
Oanh minh vang dội đã quấy rầy nỗi lòng của vô số người, Vương Trọng đập ầm ầm trên võ đài, bộ lông trên người chậm rãi biến mất, hai mắt hắn đóng chặt lại, khí tức sinh mệnh biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa.
Trầm mặc, trầm mặc vô tận, tiếp theo, võ tu thứ nhất đứng dưới đài đứng lên, qua một lúc cũng có vô số võ tu đứng lên, càng ngày càng nhiều võ tu đứng lên, tiếng vỗ tay vang lên, che lại tất cả, cuộc chiến này, thứ bọn họ nhìn thấy không đơn giản chỉ là thắng bại, đây là võ tâm.
Thân hình Diệp Phàm từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, Lăng Hư Kiếm trở lại vào vỏ, long dực chậm rãi biến mất, cả người khôi phục hình người, Sinh Mệnh Kính Tượng xuất hiện, hấp thu lấy toàn bộ thương thế trên người hắn, khí tức Diệp Phàm chậm rãi khôi phục.
Trên đài cao, Đường Vô Úy nhìn xem thi thể của Vương Trọng, khẽ thở dài một hơi, Long Hùng nhất tộc, bọn họ đã chuộc tội xong rồi, nhưng cái giá này, thật sự là quá lớn.
Đường Vô Úy không hề triển lộ sát ý với Diệp Phàm, khoảnh khắc cuối cùng Diệp Phàm đã tôn trọng Vương Trọng, bên trên võ đài, không phải là ngươi chết thì chính là ta, nếu một võ tu còn không biết điều này thì còn gì gọi là võ tu.
Tất cả hành động của Diệp Phàm đều không thể bị bắt bẻ, vô số võ tu vỗ tay như sóng biển, không chỉ vì Vương Trọng oanh liệt, đồng thời cũng tán thành nhân phẩm của Diệp Phàm.
Loại tâm tình này nổi lên thật lâu, mãi đến khi Bách Lý Vân Lạc bay lên võ đài, cao giọng nói:
- Trận chiến này, Diệp Phàm thắng!
Oanh!
Đám người bình tĩnh bỗng bạo phát, tôn trọng đối với Vương Trọng, còn lại chính là nhất triệt ủng hộ Diệp Phàm, vô số tiếng gầm gừ, vô số tiếng kích động la lên, vô số cuồng hống cuồng loạn, truyền kỳ quật khởi, thần đàn giáng lâm.
- Diệp Phàm, Diệp Phàm, Diệp Phàm! Vô địch, vô địch!
- Vương Tọa Toàn Năng, ngoài ta ra còn ai!
- Võ giả mạnh nhất, kiếm chỉ thiên hạ!!
Điên, toàn bộ Thiên Vũ đại lục đều điên, Diệp Phàm trong thời khắc này đã trở thành ngôi sao chói mắt nhất, cho dù là Nam Linh cảnh cũng không thể không bội phục người này, thậm chí còn có người nói thẳng, Diệp Phàm mới là đệ nhất cường giả của Trung Linhc ảnh, Vương Trọng sở dĩ thất bại, là bởi vì Diệp Phàm mới là người mạnh nhất.
Loại ngôn luận này giống như châu chấu, lập tức quét sạch toàn bộ Thiên Vũ, giờ phút này, thanh danh của Diệp Phàm đã chân chính đạt đến địa vị của Sở Phong Vân.
- Kiếm phong chỉ thiên hạ, cùng giai ta vi tôn!!
Đệ tử Học Phủ Vạn Đạo bắt đầu cuồng hô, đây chính là khẩu hiệu của bọn họ, đây chính là tín ngưỡng của bọn họ, kiếm phong chỉ thiên hạ, cùng giai ta vi tôn, vương của bọn họ, Diệp Phàm, không sợ bất luận yêu nghiệt gì trong thiên hạ.
Hạng khẩu hiệu cuồng ngạo gì, hạng ý nghĩ phách lối gì, cuồng ngôn lúc trước của Diệp Phàm không là gì so với cuồng ngôn của đệ tử Học Phủ Vạn Đạo ngày hôm nay, nhưng xưa đâu bằng nay, những lời hôm nay là biểu thị cường đại, là chiến ý, là vô địch.
Diệp Phàm đứng trên võ đài đã trở nên phế tích, giống như một Đế Vương, hưởng thụ reo hò vô tận, Lạc Tố Tố, Thu Nguyệt, Bắc Cung Tuyết đều phức tạp nhìn xem người trẻ tuổi hai mươi tuổi này, loại vinh dự này chỉ có Đoạt Thiên Chí Tôn năm đó mới có được, nhưng cho dù là Đoạt Thiên Chí Tôn cũng chưa từng làm qua hành động vĩ đại như Diệp Phàm.
Nắm trận, thắng năm trận, lấy tu vi Hợp Thánh cửu trọng đánh bại đối thủ là Vương Trọng, cường giả Chí Tôn cảnh thiêu đốt sinh mệnh, còn ai có thể so với hắn?
Cường đại, bá khí, vô địch, kiệt ngạo, nam nhân dạng này, nữ nhân nếu không động tâm, hẳn không phải là nữ nhân?
Một chỗ đất hiểm yếu ở Trung Linh cảnh, một vòng kiếm ý quét sạch, vô tận nham thạch nổ tung, đồng thời, một đạo thân ảnh màu đen phóng lên trời, Hư Cương cảnh tam trọng quét sạch tứ phương, một tia kiếm ý tràn ngập, rừng cây trong phương viên trăm mét đều hóa thành bột mịn.
Diệp Phàm nhìn ở chân trời, nghe được tiếng reo hò vô tận, khuôn mặt lạnh lẽo trở nên có chút nhu hòa:
- Đại ca, hi vọng ngươi đăng lâm thiên hạ.
Cùng lúc đó, Trung Linh cảnh, bên trong ma hải, một núi đao đột ngột tràn ngập vô tận sinh khí, tiếp theo bên trên cấm địa hoang vu, vạn mộc bộc phát, ma hải bên trong tử khí đang gào thét, đao ảnh to lớn từ bầu trời rơi xuống, tiếp theo một nam nhân mặc chiến bào màu đỏ ngòm, cụt một tay đạp nước mà đi.
Diệp Tàn nhíu mày nhìn xem cánh tay trái đã bị đứt lìa, tử khí trên cánh tay trái nồng đậm đến mức khiến người khác phải kinh sợ, sinh khí căn bản không thể nào lọt vào đây.
- Cuối cùng ngươi vẫn không có duyên với ta.
Diệp Tàn có hơi bất đắc dĩ nói, cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt trong đao mộ, thậm chí dùng sinh khí vẫn không thể nào phục hồi như cũ, có thể thấy được truyền thừa này cũng không dễ dàng có được.
Khí tức bộc lộ, là Hư Cương cảnh ngũ trọng, linh thú chung quanh cảm nhận được áp lực đều nhấc chân lên mà chạy, Diệp Tàn nghe được bên trong Truyền Âm Trận tiếng cuồng hô mơ hồ, lúc này lộ ra một nụ cười mỉm:
- Biết ngay lại là dạng này!
Vận mệnh dường như đã sắp đặt tất cả, ở cách đao mộ không xa, một đầu Ma Viên khiêng lấy trường côn hỏa diễm cực tốc chạy đi, mỗi một bước, toàn bộ sơn lầm đều chấn động, Đại Lực xuất quan!
Trận chiến ngày hôm nay đã kết thúc bên trong tiếng cuồng hô, trận chiến ngày mai là đám người Sở Phong Vân và Lạc Bắc Linh, sau khi luân không, Lạc Bắc Linh liên tục khiêu chiến hai trận, về sau lại chiến một trận, không cần nghĩ cũng biết, Lạc Bắc Linh tất bại, tứ cường là Sở Phong Vân, Diệp Phàm, Âu Dương Tu, Lưu Chấn.
Thi đấu cũng dần dần đi vào kết thúc, đồng dạng, đám người cũng minh bạch, vương giả chân chính, là Sở Phong Vân? Diệp Phàm? Là Âu Dương Tu? Hay Lưu Chấn?
Vô số vũ tum ang tâm tình khuấy động truyền âm tới đại trận, nhao nhao lật trời.