Vô Địch Thiên Đế

Chương 856: Nhân tính

Chương Trước Chương Tiếp

Năm loại nguyên tố dung hợp thành quả cầu ánh sáng trên không trung, tiêp stheo hung hăng đánh về phía võ đài!

Oanh!

Ngũ thải quang mang che lấp tất cả, toàn bộ võ đài lập tức bị quang cầu bao trùm, tiếp theo nổ tung một cách khủng bố, trận pháp thất giai liên tục bị hủy đi mất cái, cơn bão năng lượng quét sạch tất cả, long dực của Diệp Phàm mở ra, đứng bên trên mũi nhọn năng lượng, giống như Long Thần đang quan sát chúng sinh.

- Diệp Phàm!

Gầm lên một tiếng chọc thủng trời xanh, tiếp theo, ma viên khủng bố tách ngũ hành chi lực ra, thân ảnh khôi ngừ từ trong ngũ hành phong bạo bay ra, tất cả đệ tử Nam Linh cảnh lập tức phát ra tiếng cuồng hô chấn độ thiên địa.

Con ngươi Diệp Phàm có hơi co rụt lại, hiển nhiên không nghĩ tới vậy mà Vương Trọng vẫn chưa chết.

Lúc này Vương Trọng so với người chết cũng không có gì khác biệt, người sáng suốt cũng nhìn ra được, Vương Trọng đang thiêu đốt sinh mệnh, lập tức toàn bộ võ tu Nam Linh cảnh trầm xuống, võ tu Trung Linh cảnh cũng không reo hò quá nhiều, một thiên kiêu vì vinh quang mà không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, hắn đáng được tôn trọng.

Vương Trọng hoàn toàn có thể rơi khỏi võ đài, hắn có thể sống, Diệp Phàm ngăn không được, thế nhưng, Vương Trọng không làmv ậy, hắn lựa chọn tử chiến.

- Ta là kiêu ngạo của Nam linh cảnh, ta tuyệt đối sẽ không bại, hôm nay không, ngày sau vẫn sẽ không!

Vương Trọng quát lạnh nói, sinh mệnh chi lực điên cuồng thiêu đốt, ma viêm nhuộm đỏ cả mảnh trời không, Vương Trọng đang dùng sinh mệnh để chiến đấu.

- Vinh dự…

Diệp Phàm nói khẽ, tiếp theo hờ hững nhìn xem Vương Trọng, hai tay không ngừng kết ấn, Minh Vương Ấn đánh ra, lập tức khắc ở trên người, khí tức của lập tức tăng cường đến mức vô lý, không ít võ tu sửng sốt, Diệp Phàm vẫn còn thủ đoạn?

- Minh Vương Thần Ấn, đây là một trong những võ kỹ đáng sợ nhất thời đại của Đoạt Thiên Chí Tôn, chỉ có tập hợp đủ ba ấn mới có thể thi triển toàn bộ võ kỹ, Luân Hồi Ấn nghe nói đã bị Si Tình Nữ Đế mang đi, Hoàng Thiên Ấn được huynh đệ của Đoạn Thiên Chí Tôn mang đi truyền thừa, bên trong Học Phủ Vạn đạo cũng có một ấn, cũng là ấn mạnh nhất, Ấn Pháp Tự Như.

Tôn Vũ đột ngột kích động nói, bài danh của Minh Vương Thần Ấn còn siêu việt hơn Quy Nhất Thủ Kiếm Quyết, bởi vì một ấn này có năng lực quá lớn.

Người nắm giữ Ấn Phát Tự Như càng vô cùng đáng sợ, thực lực mọi mặt đều tăng trưởng, ở một số thời điểm có thể gia tăng thực lực một cách kinh khủng, nếu so chiêu tử chiến sẽ khiến đối thủ phải tuyệt vọng.

Kỳ thật Tôn Vũ cũng không hiểu lắm, nguyên nhân bởi vì nguyên lực thần văn của Diệp Phàm có thể trong thời gian ngắn liên tục sử dụng Ấn Phát Tự Như, điều này sẽ dẫn đến một kết quả, chỉ cần tốc độ của Diệp Phàm đủ nhanh, hắn có thể di chuyển đến bất kì đâu.

So sánh một chút, khi Diệp Phàm chiến đấu, có thể trong thời gian ngăn dùng Ấn Pháp Tự Như tăng thêm sức mạnh đáng kể, tiếp đó lại tùy thời cải biến phương diện tốc độ, từ đó để cho hắn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Nhưng người bình thường làm không được, những người khác cho dù nắm giữ Ấn Pháp Tự Như cũng không phải đợi một khoảng thời gian mới có thể sử dụng tiếp, quả quyết không có khả năng tùy thời cải biến thêm thuộc thuộc tính.

Cường giả Chí Tôn cảnh thiêu đốt sinh mệnh là khái niệm gì?

Vương Trọng đã nói cho tất cả mọi người đáp án cần có, tộc độ của hắn đã siêu việt gấp hai lần, mà hỏa diễm ma viêm cũng cường hoành gấp hai tần, nguyên lực vô cùng vô tận, một búa bổ xuống, Diệp Phàm dùng Minh Vương Ấn vẫn bị đánh bay.

Dẫu sao, Vương Trọng đang thiêu đốt sinh mệnh, trước khi Vương Trọng thiêu đốt hết sinh lực sẽ chém giết được Diệp Phàm, đây chính là niềm tin của Vương Trọng, đây chính là vinh quang của hắn, đây chính là kiêu ngạo của Nam Linh cảnh.

- Vương Trọng, Vương Trọng, Vương Trọng!

Tất cả võ tu Nam Linh cảnh điên cuồng gào thét, chỉ có người như vậy mới xứng đáng sở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Nam Linh cảnh.

- Ta không thể thua, a, Khai Thiên!

Vương Trọng dữ tợn gầm thét, chiến phủ hóa thành quang ảnh hung hăng nện trên người Diệp Phàm, Diệp Phàm bay người lần nữa, trong đôi mắt tràn đầy lãnh ý.

- Ngươi không có lý do để thua, vậy ta cũng có quyết tâm tất thắng, Vương Trọng, ta kính ngươi là một hán tử, xứng đáng để ta toàn lực ứng phó!

Thân hình Diệp Phàm chợt dừng, tiếp theo trên tráng hắn xuất hiện chín đạo thần văn màu vàng vô cùng chói mắt, sau lưng long dực giãn ra, tiếp theo, thần văn màu đen bao trùm hoàn toàn lấy hắc dực, khí tức Diệp Phàm lập tức điên dại, phóng hướng thiên tiêu.

- Diệp Phàm còn có át chủ bài?

- Mạnh như váyao?

- Lúc trước là Diệp Phàm vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?

Tất cả mọi người đều động dung, Diệp Phàm rốt cuộc mạnh cỡ nào? Vấn đề này đều được đặt ra mỗi khi Diệp Phàm đánh một trận, Diệp Phàm giống như một chiến thần càng đánh càng mạnh, mỗi lần đều xuýt xoa với phán đoán của mọi người.

Oanh!

Một quyền này, DIệp Phàm không hề né tránh, năng lượng kinh khủng nghiền nát tất cả, mảnh không gian này đã trở thành cấm thổ.

Máu tươi từ chảy ra từ khóe miệng của Vươgn Trọng, hai mắt biến thành huyết hồng, nam nhân trước mắt này lại mạnh như vậy sao, vì sao, a, sao ta có thể thua, ta là Vương Trọng, trên người của ta, gánh vác lấy vận mệnh tộc nhân Long Hùng, ta tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngã xuống.

- Trảm cho ta!

Mỗi câu mỗi chữ Vương Trọng đều gầm thét lên, chiến phủ bổ xuống, đương!

Nguyên lực, cương lực, ma lực nổ tung, phong bạo quét sạch, khóe miệng Diệp Phàm bắt đầu chảy máu, mở ra chín đạo thần văn chi lực, Thánh Ma hình thái thứ hai, đối cứng kinh khủng như vậy, cho dù là Thái Cổ hung thú thể chất biến thái cũng không chịu nổi.

Đương đương đương!

Hai người đã trở nên hoàn toàn điên cuồng, mỗ một kích cũng là toàn lực ứng phó, mỗi một lần va chạm, đều không có suy nghĩ phòng ngự, khí tức sinh mệnh của Vương Trọng ngày càng yếu ớt, vết thương trên người Diệp Phàm cũng ngày càng nhiều, song phong hung hãn không sợ chết, một lần lại một lần đánh ra va chạm kinh thiên động địa.

Vương Trọng thảm liệt, Diệp Phàm cường đại, đây là những hình ảnh khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người, toàn bộ thiên địa đã hoàn toàn không còn sắc thái ban đầu, chỉ có vết chém của chiến phủ, kiếm ý tung hoành càng quấy, chỉ có hai người liều mình đối trảm.

Võ tu của hai đại Linh cảnh đều ngậm miệng lại, võ tu Trung Linh cảnh kính nể vinh quang của Vương Trọng, võ tu Nam Linh cảnh kính nể sự cường đại và ý chí chiến đấu của Diệp Phàm, kỳ thật cách tốt nhất để đối phó với Vương Trọng là kéo dài thời gian, cách ngu xuẩn nhất là cứng đối cứng, thế nhưng Diệp Phàm lại lựa chọn cách ngu xuẩn nhất.

Đây là cách Diệp Phàm biểu đạt tán thành đối với Vương Trọng, ân oán là một chuyện, nhưng chí ít vào giờ phút này, Vương Trọng là một chiến sĩ chân chính, hắn không hề hèn nhát bại tẩu.

Nếu đổi lại là Tử mặc, sợ là sẽ không có như thế, thiếu đốt sinh mệnh? Chuyện viễn vông,

Oanh!

Chấn động oanh minh to lớn, tiếp theo tất cả ma viêm lập tức dập tắt, chiến phủ, kiếm ý chậm rãi biến mất, một đạo thân ảnh khôi ngô miễn cưỡng đứng trên không trung, tiếp theo vô lực rơi xuống võ đài, võ tu Nam Linh cảnh lập tức khó chịu vô cùng, không ít võ tu càng là nghẹn ngào khóc rống, Vương Trọng ngã xuống, trận này ngã xuống không chỉ đơn thuần là thắng bại, còn có tôn nghiêm của Nam Linh cảnh, một chiến sĩ quên mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)