- Tử viện trưởng, đây là đấu trường thiên hạ, võ tu của tứ đại Linh cảnh đều đang ở đây, quy tắc thi đấu là một cộng đồng quyết định, hiện tại Tử Mặc chết rồi, cũng là quy tắc thi đấu, ngươi bày ra dạng này, có chút không ổn.
Lý Hằng, viện trưởng Học Phủ Quân Hành nói thẳng, hắn cũng không thiên vị ai, nếu Học Phủ Vạn Đạo và Học Phủ Chí Tôn khai chiến, vậy tuyệt đối không đơn giản lại hai chuyện giữa hai đại học phủ, mà là toàn bộ cân bằng của Trung Linh cảnh bị phá vỡ.
Thế lực phụ thuộc Học Phủ Chí Tôn và thế lực phụ thuộc Học Phủ Vạn Đạo cũng sẽ khai chiến, mà những thế lực có liên quan khác cũng sẽ có rắc rối với các mối quan hệ, mà trên thực tế, thực lực của Học Phủ Vạn Đạo cũng không bằng Học Phủ Chí Tôn, truyền thừa lại cực kỳ lâu, là thế lực cấp Chúa Tể, cũng giao hảo với không ít thế lực, đến lúc đó những thế này cũng sẽ bị liên lụy.
Toàn bộ Trung Linh cảnh sẽ hoàn toàn loạn sáo, cái này tuyệt đối không phải là điều mà mọi người ở đây hy vọng, hạo kiếp Thánh Ma lại không còn lâu nữa sẽ đến, lúc này nội đấu, vậy không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Tử Đông Cừu lại hi vọng nội đấu, nhưng cho dù lúc này hắn xuất thủ, trưởng lão Thánh Hiền của Học Phủ Chí Tôn cũng sẽ không đứng bên hắn, bởi vì phương diện này là tư thù của hắn, một phương diện khác là Diệp Phàm vừa nói chuyện Thánh Ma, những võ tu khác có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng đối với cường giả Thánh Hiền mà nói, tất nhiên rất đáng chú ý.
Cho nên lúc này đây, hắn không thể làm khó dễ Diệp Phàm.
Cắn chặt răng, Tử Đông Cừu hung hăng nhìn Diệp Phàm một chút, lạnh giọng nói:
- Tiểu bối, cứ cho là thi đấu sinh tử, không có thắng bại, ngươi giết Tử Mặc là mệnh của hắn, nhưng ngươi lại khiến hắn hồn phi phách tán, không khỏi quá tàn nhẫn, Tử gia ta vì loạn kiếp Ma Linh, trải qua mấy đời tổ tiên, chờ đợi Thiên Vũ, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao, chuyện tử thương khi thi đấu là chuyện không thể tránh được, nhưng cũng không nên nhận loại đãi ngộ này.
Câu nói này ngược lại để không ít người đồng quan điểm, nhất là võ tu ủng hộ Tử Mặc, ánh mắt nhìn Diệp Phàm càng thêm khó chịu.
- Ngươi nói Tử gia ngươi thủ hộ Thiên Vũ là thủ hộ thật sao? Ta gần đây tiếp xúc với không ít Ma Linh, ta cảm giác những việc ta biết có hơi khác so với những gì Tử viện trưởng nói, nhưng cái này cũng không cách nào chứng minh được Tử viện trưởng là Ma Linh, tiểu bối cũng không dám phán đoán.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nói thẳng, ngược lại cắm Lăng Hư Kiếm trở về vỏ kiếm:
- Nhưng Tử Mặc có sát ý cùng hận ý rõ ràng như thế, hắn coi ta thành kẻ thù sống còn, ta trái lại khiến hắn hồn phi phách tán cũng rất bình thường, dù sao nếu chỉ đơn giản chém giết, nghĩ đến hẳn là Tử viện trưởng cũng có thể phục sinh hắn, đến lúc đó hắn muốn đối phó ta, ta chỉ là một tiểu nhân vật, còn không phải để hắn tùy ý chém giết sao?
Tính toán qua loa nói chuyện phiếm cũng chỉ dừng ở đây, kỳ thật trong lòng Tử Đông Cừu và Diệp Phàm đều hiểu rõ, cừu hận giữa bọn hắn, không chết không thôi, nếu lúc này Tử Đông Cừu không biết chuyện Diệp Phàm đã biết nguyên nhân cái chết của cha hắn, vậy Tử Đông Cừu kia cũng không xứng làm một cường giả.
Tử Mặc bị trảm, khoảng cách đến truyền kỳ chân chính của Diệp Phàm chỉ còn kém một bước cuối cùng, liên chiến bốn người, đều là thắng lợi, mặc dù bốn người trước đây cũng xem như cường đại, nhưng vẫn chưa đại tới loại cảnh giới của Vương Trọng.
Trước kia, lúc đoạt giải quán quân, tiếng vang của ba người Vương Trọng, Sở Phong Vân, Âu Dương Tu là cao nhất, bây giờ nếu Diệp Phàm thắng Vương Trọng, vậy hắn lập tức có được tư cách đối chiến với Sở Phong Vân và Âu Dương Tu, đồng dạng, cũng có thể thu hoạch được danh hiệu đệ nhất.
Tất cả mọi người không hề nghĩ rằng, một tên Hợp Thánh cửu trọng không tiếng tăm, mội người bị tất cả xem là thiên tài cuồng vọng, vậy mà hôm nay đã có đẳng cấp đứng trên võ đài, vung kiếm chiến Vương Trọng.
Một trận chiến với Tử Mặc, Diệp Phàm có lượng người ủng hộ đông đảo, những người này đều xem Diệp Phàm là hóa thân của bọn hắn, phần đông những người ủng hộ này đều là võ tu nhỏ bé vừa bước vào giới tu hành, bọn hắn thấy được bản thân trên người Diệp Phàm, thấy được chiến ý nghịch thiên cải mệnh.
- Trận tiếp theo, Diệp Phàm đối chiến Vương Trọng!
Bách Lý Vân Lạc đứng trên diễn võ trường, cao giọng nói, đôi mắt công phượng sáng rực nhìn xem Diệp Phàm, tên tiểu bối này, thật sự rất hấp dẫn người khác, trách không được hồ ly tinh như Thu Nguyệt còn phải động lòng, liên chiến năm người, thế hệ trẻ tuổi, còn người nào có bá khí vượt qua hắn?
Thân hình hùng tráng của Vương Trọng nhảy lên võ đài một cái, tiếp theo hung hặng rơi xuống từ không trung, toàn bộ võ đài lập tức nổ ra vô số nhahm thạch, điên cuồng trùng kích về phía Diệp Phàm.
Ra sân đã xuất chiêu phru đầu.
Diệp Phàm thấy thế đưua tay phải ra, đạm mạc nói:
- Ngừng!
Tiếp theo, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, toàn bộ nham thạch trùng kích kia đứng im trên không trung, ngược lại nhao nhao về phía Vương Trọng.
Một tay Vương Trọng nắm chặt chuôi bài chiến phủ, nham thạch không ngừng đụng vào người hắn, nhưng ngay cả một dấu vết lưu lại cũng không có.
Cường đại, đáng sợ, thực lực Tử Mặc dưới điều kiện bị áp chế không sử dụng đến ba thành thực lực, đám người vẫn chưa thấy cường giả giao chiến chân chính, nhưng một trận Diệp Phàm đối chiến Vương Trọng, tuyệt đối sẽ là một trận chiến kịch liệt.
Vương Trọng và Diệp Phàm chiến đấu sẽ không bị Mệnh Bàn Thiên Đạo ràng buộc điều kiện, dù sao lúc Đường Vô Úy đưa ra điều kiện này, cũng là phòng ngừa Vương Trọng thắng mà không vẻ vang gì.
Nói một cách khác, Diệp Phahfm còn phải tạ ơn Đường Vô Úy, đương nhiên, trong lòng Đường Vô Úy vào lúc này cũng rất biệt khuất, có thể nói không kém cạnh Tử Đông Cừu là bao.
- Cuộc chiến này, các ngươi xem ai là người có tỉ lệ thắng cao hơn?
- Nói nhảm, đương nhiên là Diệp Phàm, Toàn Năng Vương Tọa là nói điêu sao?
Lúc này có võ tu cao giọng nói.
- Cái rắm, một đám võ tu cấp thấp không có kiến thức, một đời Diệp Phàm phải chấm dứt tại đây thôi.
- Ngươi mới thả rắm, Dược Cốc Lưu Chấn Hám có mạnh không? Đạo Nhiên Thể Y Linh Lung mạnh không? Thánh Nữ Băng Thần Điện mạnh không? Tử Mặc mạnh không? Còn không phải đều bại dưới tay Diệp Phàm hay sao?
- Ấu trĩ, Lưu Chấn Hám, Y Linh Linh, Bắc Cung Tuyết có thể so sánh cùng Vương Trọng được sao, Thánh Tử Tử Mặc xác thực cũng mạnh, nhưng dưới nhiều yếu tố, căn bản chưa dùng toàn bộ thực lực, Diệp Phàm có thể một đường thắng đến đây, chẳng qua là có Mệnh Bàn Thiên Đạo hỗ trợ, còn trận chiến này mới là dùng thực lực chân chính để so tài, Diệp Phàm tính là cái gì, Vương Trọng Chí Tôn cảnh nhị trọng, trực tiếp nghiền ép tất cả, võ tu Trung Linh cảnh đúng là không biết trời cao đất dày.
- Cút đi, hầu tử Nam Man.
- Trung Linh quy công, gọi gia gia ra đây?
- Chớ cùng hầu tử Nam Man so đo, Diệp Phàm sẽ treo Vương Trọng lên đánh.
- Trung Linh quy công, xem lát nữa Diệp Phàm của các ngươi bị Vương Trọng của chúng ta đánh thành chó.