- A, chẳng lẽ ngay cả Thu viện trưởng cũng không thể thay đổi quy tắc mà ngươi có thể tùy ý thay đổi sao?
Diệp Phàm nghe vậy mới hỏi ngược lại, quy tắc thi đấu chính là nhất định phải phân sinh tử, Tử Mặc lại nói có thể tha cho hắn không chết, đây chẳng phải rất mâu thuẫn hay sao.
- Đương nhiên không thể.
Tử Mặc nghe vậy không khỏi cười nói, thủ đoạn đơn giản như vậy cũng muốn dụ hắn mắc lừa.
- Vậy ngươi ở chỗ này bốc phét cái gì?
Diệp Phàm nghe vậy nói tiếp.
- Ha ha, chỉ là ta muốn nhìn thấy ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, bộ dáng không bằng chó, nhưng cũng không việc gì, cho dù ngươi không quỳ xuống đất, ta cũng biết cách đánh ngươi quỳ xuống đất, Diệp Phàm, ngươi đã nghĩ sẽ chết như thế nào chưa?
Tử Mặc cười sang sảng nói, chính là loại cảm giác này, cảm giác tất thắng, nhất là nhìn thấy đối thủ có thực lực nhưng lực lại không thể phát huy toàn bộ thực lực, cảm giác biệt khuất của đối thủ, làm cho hắn cảm giác bị mê muội.
Diệp Phàm nhìn vào bộ dáng của Tử Mặc, không khỏi ác ý phối hợp với hắn, lộ ra một tia biệt khuất cùng phẫn nộ, trả thù một người như thế nào, rất đơn giản, lúc đối phương còn đang mang cảm giác chưởng khống toàn bộ, lại tước đi hết mọi thứ của hắn, để cho hắn tuyệt vọng.
Ngươi rất đắc ý? Ngươi đã tính trước? Ngươi hưởng thụ khoái cảm từ việc chưởng khống tất cả? Được, vậy ta thỏa mãn ngươi, ta ngược lại muốn xem xem, bộ dạng đắc ý của ngươi thật nực cười biết bao.
- Diệp Phàm, có phải ngươi cảm thấy cực kỳ biệt khuất? Biết tại sao không? Đây chính là khí vận, ta sinh ra chính là Thánh Tử Học Phủ Chí Tôn, mà ngươi chỉ là một tên dân đen, căn bản là không cùng một cấp bậc, cho nên, hôm nay việc ngươi bại là chuyện tất nhiên, ngươi thấy ta ngang ngược càn rỡ, nhưng ngươi phải hiểu, người thắng mới có tu cách ngang ngược càn rỡ.
Tử Mặc tiếp tục cao giọng nói, dù sao thần thái của hắn rất dễ gây nên ác cảm đối với không ít võ tu, nhưng hắn không thể dừng được, bởi vì hắn làm không được, loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
- Nếu ngươi đường đường chính chính chiến một trần với ta, một tay ta cũng có thể nghiền ép ngươi.
Âm thanh Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong lời nói, có một loại biệt khuất không thể nói ra, không ít võ tu đều âm thầm thở dài, không sợ thất bại, chỉ sợ thất bại mà nhưng không được minh bạch.
- Đường đường chính chính chiến một trận ta cũng không sợ ngươi, Diệp Phàm, ngươi rất mạnh, nhưng đồng dạng, Tử Mặc ta cũng khong phải kẻ yếu.
- Có bản lãnh thì đường đường chính chính chiến một trận.
- A ha? Ngươi đùa ta sao? Diệp Phàm, lời nói ngu xuẩn như vậy chỉ khiến ngươi cảm thấy thêm đáng thương mà thôi, khí vận ta đã thắng ngươi, thực lực ta cũng có thể thắng ngươi, bại chính là bại, không nên tìm lý do buồn cười.
- Bại? Chưa chắc đâu?
Diệp Phàm cao giọng nói.
- A, có đúng vậy không? Ngươi có loại thực lực này sao?
Tử Mặc hét lớn một tiếng, tiếp theo, hung hăng đánh một quyền về phía Diệp Phàm.
Lúc này Diệp Phàm đưa tay đỡ lấy nhất quyền của Tử Mặc, nguyên lực song phương lập tức nổ tung, bởi vì nguyên nhân Diệp Phàm không dồn quá nhiều sức lực để phản kích, cho nên lúc hắn ngăn chặn một quyền của Tử Mặc, cả người hắn giống như bao cát, lập tức bị đánh bay lên cao.
- Nhìn xem, ngươi cũng không phải toàn năng a.
Tử Mặc cười sang sảng nói, đồng thời, thân hình xuống hiện bên dưới Diệp Pahfm, vung chân đá thẳng vào cẳng chân của Diệp Phàm.
Oanh!
Diệp Phàm ngăn cản lần nữa, cả người bay về phía trời cao.
- Hiện tại, ngươi còn có cái gì để tự ngạo, căn bản là bị ta đánh như một tên phế vật.
Tử Mặc cao giọng thoải mái nói, thân hình biến mất lần nữa, một quyền, hai quyền, ba quyền, Diệp Phàm không ngừng ngăn cản, không ngừng bay vọt, thoạt nhìn giống như bị treo lên đánh, lập tức, đám người Lạc Tố Tố, Lạc Phượng Vũ, Thu Nguyệt lộ ra một tia lo lắng, đám người Tử Đông Cừu lại lộ ra nụ người đắc ý.
Trên đài cao, Tử Đông Cừu cười nói:
- Thu viện tưởng, Diệp Phàm hẳn là chưa nắm vững Thánh Ma chi lực, lại để con trai ta được lợi, đnág tiếc là thiên kiêu Học Phủ Vạn Đạo, ài, loại tình huống này ta cũng không muốn, nếu như có thể, ta tình nguyện để nhi tử ta chết đi, cũng không thiên kiêu Trung Linh cảnh giết hại lẫn nhau.
Lời nói này thật khiến người khác phải buồn nôn, Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không hề nhiều lời.
Tử Đông Cừu lộ ra một một nụ cười vô cùng thoải mái.
Vô số võ tu nhìn xem Diệp Phàm, không khỏi siết chặt nắm đấm, loại thi đấu không công bằng này kích thích vô số tán tu không quyền không thế, không sai, khí vận của bọn họ không bằng người, từ khi ra đời bọn họ đã thua kém người khác, cho nên bọn họ liều mạng tu hành, ai nói khí vận không bằng người khác thì cả một đời chỉ có thể bị giẫm dưới chân.
Diệp Phàm thông qua tu hành, đứng trên sàn đấu thiên hạ, dựa vào cái gì vào bây lại nói tới khí vận cẩu thí? Dựa vào cái gì không thể đường đường chính chính chiến một trận?
Dưới nhiều phương diện kích thích, bọn họ điên cuồng khát vọng Diệp Phàm có thể chuyển bại thành thắng.
VÌ sao người không thể thắng thiên? Bọn họ không phục vận mệnh, giờ phút này, Diệp Phàm chính là hóa thân của bọn họ, bọn họ khát vọng Diệp Phàm đánh vỡ vận mệnh, quật khởi cường hoành, giành được chiến thắng trong hiểm cảnh.
- Diệp Phàm, Diệp Phàm, Diệp Phàm!
Từng tiếng cổ vũ reo hò từ đệ tử của Học Phủ Vạn Đạo nói ra, tiếp theo, vô số tán tu điên cuồng động viên Diệp Phàm, vào giờ khắc hiểm cảnh như thế này, bọn họ càng khát vọng Diệp Phàm thắng lợi.
Loại tình huống này trực tiếp làm cho đám người Tử Đông Cừu trở tay không kịp, đồng dạng, cũng làm cho Tử Mặc không thể nào hiểu được, bởi vì xuất thân của bọn họ cao quý, bọn họ tôn sùng vận mệnh, bởi vì vận mệnh sẽ cho bọn hắn vượt qua người khác một bậc nhân sinh.
Cho nên trên sàn đấu này, bọn họ nói về chuyện vận khí như là chuyện hiển nhiên, và bọn họ sẽ cho rằng tất cả sẽ tán thành, thế nhưng, hắn không biết, ở cái thế giới này, còn có vô số võ tu không tin vào số mệnh, không tin khí vận, bọn họ đều đang chống lại vận mệnh, bọn họ cả đời đều là nghịch thiên cải mệnh.
Không có cái gì gọi là đương nhiên, dựa vào cái gì bọn họ phải yếu thế hơn, phải bị thương hơn, chuyện bọn họ kém một bậc chính là lẽ đương nhiên?
Loại tiếng hoan hô này làm cho Tử Mặc cảm thấy chói tai, một loại cảm giác khó chịu, loại chói tai này rất khó chịu, chỉ có cách hạ nhục Diệp Phàm mới khiến cho tâm tình của hắn bình phục.
- Ta không hiểu, vì sao lại hi vọng ở một kẻ xuất thân thấp kém, trong mắt ta, người ủng hộ ngươi, cũng chỉ là phế vật giống ngươi mà thôi.
Tử Mặc không khách khí cao giọng nói, hắn không quan tâm suy nghĩ của đám võ tu ủng hộ Diệp Pahfm, bởi vì bản thân hắn cũng có vô sô võ tu ủng hộ:
- Các ngươi nghĩ hắn thắng ta, ta xin hỏi, phế vật dạng này, dựa vào cái gì có thể thắng ta?
Lại một quyền, Thánh Ma chi lực điên cuồng hội tụ, tiếp theo hung hăng đánh tới Diệp Phàm, phái sau hắn, một đôi vũ dực màu đen hiển heiẹn, phía sau là Liệt Dương Chiếu Xạ, Tử Mặc vào giờ phút này, thật sự giống như thiên mệnh chi nhân, thần bí cường đại.
Ngay tại giờ phút này, sau lưng Diệp Phàm, dồng dạng cũng mở ra vũ dực màu đen, vô số võ tu rung động nhìn về phía Diệp Phàm, Thánh Ma chi lực màu đen xông phá chân trời, Thương Khung Liệt Dương giống như bị che đậy, giống như thiên mệnh bị đảo ngược.
Tiếp theo, Diệp Phàm đưa tay phải ra, hời hợt nắm được một quyền hùng hổ khí thế của Tử Mặc.
- Ngươi nói…
Thân hình Diệp Phàm chậm rãi bay đến trước người Tử Mặc, hắc sắc ma khí trong tay trực tiếp áp chế ma khí của hắn, tiếp theo đạm thanh nói:
- Ai là phế vật?