Vô Địch Thiên Đế

Chương 844: Đạo vô tình nổ tung

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm nhìn vẻ buồn bã, đau lòng của Bắc Cung Tuyết, hắn cũng thấy đau lòng. Ở trong mắt Diệp Phàm, Bắc Cung Tuyết giống như muội muội vẫn chưa chịu trưởng thành, phản nghịch, tùy hứng.

Trong năm tháng tôi luyện, muội muội này trở nên trưởng thành, nhưng Diệp Phàm không có cách nào tiếp nhận được quá trình trưởng thành này. Nếu như có thể, hắn tình nguyện để Bắc Cung Tuyết không bao giờ ra khỏi Sở Quốc.

Trường kiếm gào thét, tiếp đó kiếm phong của Diệp Phàm chợt chém xuống cánh tay trái của mình. Máu tươi tràn ra, cánh tay kia lập tức rơi xuống đất. Diệp Phàm hơi nhăn mặt, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn tới tận xương tủy, nhìn Bắc Cung Tuyết.

Bắc Cung Tuyết đờ người ra, sửng sốt nhìn cảnh tượng này. Trong chớp mắt khi cánh tay của Diệp Phàm rơi xuống đất, đạo tâm hàn băng của nàng lập tức vỡ vụn, chỉ còn lại cảm giác đau lòng vô tận và nghi ngờ. Vì sao?

Không chỉ là Bắc Cung Tuyết, Thu Nguyệt, Lạc Tố Tố, Lạc Phượng Vũ, Sở Phong Vân, Tử Đông Cừu thậm chí là hàng nghìn hàng vạn võ tu đều bị chấn động trước hành vi này của Diệp Phàm, hắn tự chém đứt tay?

- Vì sao?

Giọng nói Bắc Cung Tuyết không còn lạnh lùng như trước, trái lại kèm theo chút nức nở hỏi.

Câu hỏi vì sao này cũng là câu hỏi nghi ngờ của những người khác. Vì sao? Thế giới võ tu phần lớn đều ích kỷ. Nhưng Diệp Phàm luôn làm ra những chuyện khiến mọi người không có cách nào hiểu được.

- Bởi vì quy tắc là chém một cánh tay lại xuống dưới đài, mới tính là thua. Hoặc là… trực tiếp giết chết đối phương, nhưng chưa nói người thua chắc chắn phải mất cánh tay? Ta nhất định phải thắng, nhưng sư phụ của Tuyết Nhi cũng không nỡ để cho Tuyết Nhi chịu chút tổn thương nào. Đúng không...

Diệp Phàm cố nén đau đớn, sắc mặt tái nhợt nói, trong mỗi chữ mỗi câu đều mang theo sự tùy ý, cũng có phần nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều ồ lên. Không sai, trong quy tắc không nói người thua nhất định phải mất một cánh tay, nhưng điều này tương đương với quy tắc ngầm, dù sao có người thắng nào sẽ cam tâm tình nguyện để mình cụt tay vì sinh mạng của người thua?

Đây là điều rất nhiều võ tu không ngờ tới, cũng là điều Tử Đông Cừu không ngờ tới, Bắc Cung Tuyết càng chưa từng nghĩ tới. Nàng ngơ ngác nhìn Diệp Phàm mất một tay, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Trong chớp mắt, mái tóc bạc trên đầu biến thành màu bạc thuần túy nhất, không còn dính chút màu đen nào nữa.

Vô tình vô tình, cái gì gọi là vô tình? Không trải qua si tình thì làm sao vô tình được. Cực hạn của vô tình là si tình, Băng Tâm Thần Quyết do Vô Tình Nữ Đế sáng tạo ra. Nhưng sau khi Vô Tình Nữ Đế phi thăng vẫn không quên từng mất đi Đoạt Thiên Chí Tôn, một người chưa bao giờ thật sự vô tình làm sao sáng tạo ra công pháp thật sự vô tình được?

Vô tình cuối cùng chính là đóng băng si tình, đạo vô tình của Bắc Cung Tuyết hoàn toàn vỡ nát, làm cho Băng Tâm Thần Quyết chân chính bước lên canh giới hoàn mỹ. Nam nhân này chung quy đã kéo nàng ra khỏi nơi băng giá.

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm với đôi mắt đẫm lệ, bàn tay siết chặt, khẽ nói:

- Sư phụ của Tuyết Nhi không nỡ đê Tuyết Nhi phải chịu chút tổn thương nào. Ta biết, ngươi sẽ không để cho ta bị thương. Ta đều biết, sư phụ, Tuyết Nhi nợ ngươi quá nhiều, ta đã không có tư cách ở bên cạnh ngươi...

Bắc Cung Tuyết nói xong, nhét Băng Thần Kiếm vào lại trong vỏ kiếm, tiếp đó xoay người, lưu luyến liếc mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ đau lòng, sau đó bước xuống đài đấu võ:

- Ta chịu thua.

Nàng không lựa chọn ở lại trên đài đấu võ, ôm lấy Diệp Phàm, nói cho hắn biết sau này mình không tùy hứng nữa, sau này mình sẽ cố gắng bù đắp những sai lầm đã phạm phải trước đó. Bởi vì nàng biết rất rõ, Diệp Phàm đã chọc giận quá nhiều thế lực, nàng là thánh nữ Băng Thần Điện, nàng không thể đi theo Diệp Phàm, bằng không, Băng Thần Điện sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trái lại, chỉ cần nàng ở Băng Thần Điện, nàng có thể mượn thế lực Băng Thần Điện giúp đỡ Diệp Phàm, giúp hắn ngăn cản sự trả thù của thế lực khác. Nàng nợ Diệp Phàm quá nhiều, nàng biết rất rõ, cho dù Diệp Phàm tha thứ cho nàng, nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình. Khi đạo vô tình vỡ vụn, trong chớp mắt tình cảm của nàng trỗi dậy, nàng dường như biến thành người bình thường, thất tình lục dục được phóng đại lên.

Diệp Phàm che tay cụt, tiếp đó, Sinh Mệnh Kính Tượng xuất hiện, vết thương ở phần tay cụt được chuyển đi. Trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, cánh tay cụt được mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Điều này quả thực giống như thần tích, đừng thấy trước đây Diệp Tàn có thể làm cho tay cụt mọc lại, đó là vì Diệp Tàn tu hành Sinh Tử Chi Khí, chính là có thể nắm giữ trình độ lực lượng thuộc về thần linh. Diệp Phàm không dùng Sinh Tử Chi Khí, hoàn toàn dựa vào Sinh Mệnh Kính Tượng làm sống lại cánh tay cụt của mình.

Nhưng cho dù là vậy, Diệp Phàm cũng tiêu hao không ít, sắc mặt tái nhợt nói cho những người khác biết tình trạng của hắn cũng không tốt lắm.

Tử Đông Cừu tất nhiên không hy vọng Bắc Cung Tuyết chịu thua, nhất là nhìn tình trạng của Bắc Cung Tuyết hình như đã bước ra khỏi đạo vô tình, khôi phục lại tình cảm đối với Diệp Phàm. Điều này không phải là chuyện tốt đối với Tử Đông Cừu. Nếu Băng Thần Điện cũng đứng ở bên phía Diệp Phàm, vậy hắn muốn đối phó với Diệp Phàm sẽ càng khó hơn.

Nhưng lúc này hắn không tiện mở miệng, dù sao hắn cũng là đại biểu cho cường giả Trung Linh Cảnh, chung quy không thể gây khó dễ cho đệ tử của Trung Linh Cảnh. Mặt khác, lúc này hắn mở miệng đó chính là hoàn toàn đắc tội Băng Thần Điện.

Cũng may giọng nói của Âu Dương Tụng vang lên:

- Khoan đã, đây là cuộc thi đấu thiên hạ, không phải là trò chơi trẻ con. Mặc dù những cuộc tỷ đấu này không có nói quá rõ ràng, nhưng không tồn tại chuyện phe thắng gãy tay để cho bên thất bại chịu thua, chẳng lẽ hai người các ngươi đùa giỡn chúng ta như khỉ sao?

Lời này vừa nói ra, vô số đệ tử Trung Linh Cảnh bắt đầu khó chịu. Có thể nói hành động của Diệp Phàm được vô số võ tu đám Bắc Cung Tuyết ủng hộ, cũng được vô số nữ tu thưởng thức, có tình có nghĩa, có can đảm gánh chịu.

Nam nhân như vậy xứng đôi với thánh nữ Bắc Cung Tuyết, hơn nữa rõ ràng Bắc Cung Tuyết và Diệp Phàm có một quá khứ không muốn người khác biết tới. Quan hệ của hai người rất phức tạp, chẳng qua ánh mắt nhìn Bắc Cung Tuyết không có cách nào che giấu được tình yêu.

Diệp Phàm không muốn làm Bắc Cung Tuyết bị thương mới tự chặt đứt một tay. Đây là hành vi có tình có nghĩa tới mức nào, đây là nam nhân thẳng thắn cương nghị tới mức nào, hành động như vậy thì có gì sai chứ?

Quy tắc là do Thiên Đạo Mệnh Bàn đặt ra, Âu Dương Tụng ngươi không có khả năng định đoạt. Hóa ra ý của ngươi là Diệp Phàm làm trái với quy tắc sao?

- Sao lại không thể chứ? Lão tử đã sớm phát hiện ra, Diệp Phàm đấu ba trận, điều kiện mỗi trận đều rất tệ với hắn. Không phải là các ngươi đang nhằm vào Diệp Phàm chứ?

Có võ tu khó chịu nói.

- Chúng ta không có ý nghi ngờ Tử viện trưởng , nhưng Thiên Mệnh Đạo Bàn này là đồ của Âu Dương tiền bối, ai biết Âu Dương tiền bối có động động tay chân hay không?

Cũng có người đưa ra chất vấn.

Tiếng chất vấn càng lúc càng nhiều, sau đó vang lên như sóng triều, một loại đề nghị được đưa ra:

- Cuộc đấu tiếp sau, chúng ta từ chối quy tắc do Thiên Đạo Mệnh Bàn lập ra, cứ để cho Diệp Phàm trực tiếp chiến đấu đi.

Những lời này tất nhiên là do người của Diệp Phàm thu xếp đưa ra, thậm chí còn nói ra những lời cực đoan như nghi ngờ Âu Dương Tụng, cố ý điểm ra điều kiện của ba trận chiến đều gây bất lợi cho Diệp Phàm, võ tu bình thường sẽ không thể nói ra lời này.

Xét về thế lực, trước mắt Diệp Phàm kém hơn đám người Tử Đông Cừu quá nhiều. Đây cũng là lý do vì sao ở trên đài thi đấu, hắn biết rất rõ Tử Đông Cừu cố ý nhằm vào hắn nhưng không thể làm gì. Dù sao danh tiếng của Tử Đông Cừu ở Trung Linh Cảnh không kém, nếu chỉ dựa vào lời nói một bên của hắn, ngoại trừ làm cho mình mang tiếng xấu thì chẳng có tác dụng nào khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)