Vô Địch Thiên Đế

Chương 843: Thắng bại

Chương Trước Chương Tiếp

Lấy hai người làm trung tâm, một cơn lốc vô tận điên cuồng cuốn ra xung quanh, rất nhanh đã cắt về cùng một chỗ. Hàn Băng Chi Lực của Bắc Cung Tuyết lập tức áp chế Hàn Băng Chi Lực của Diệp Phàm, nhưng kiếm khí của nàng đã bị Kiếm Đạo Chi Lực của Diệp Phàm đánh cho không còn khả năng đáp trả.

Cùng một chiêu không thể phân biệt được chênh lệch giữa hai người. Một chiêu này tiêu hao nguyên lực cực lớn, mức độ nguyên lực của Bắc Cung Tuyết tinh thuần vượt xa người thường, nhưng vẫn kém hơn Diệp Phàm rất nhiều. Chẳng bao lâu, gương mặt Bắc Cung Tuyết đã tái đi.

Trái lại nguyên lực của Diệp Phàm không hề hỗn loạn, dáng vẻ thành thạo. Ngay lập tức, Bắc Cung Tuyết trực tiếp rút kiếm ra. Tất cả gió bão biến mất. Tiếp đó, kiếm khí ngang dọc, Vô Tình Lạc Thủy Kiếm.

Diệp Phàm theo sát phía sau, kiếm tùy ý vung vẩy, đánh ra Vô Tình Lạc Thủy Kiếm. Ánh mắt Bắc Cung Tuyết quật cường, lúc này cắn răng thay đổi chiêu kiếm, Phong Vũ Lăng Phong Kiếm.

Diệp Phàm cũng thay đổi chiêu kiếm tương tự, Phong Vũ Lăng Phong Kiếm, hai người không còn so tài nữa mà trái lại giống như đang so võ kỹ.

Bất kể Bắc Cung Tuyết sử dụng võ kỹ gì, từ Nhân giai, Địa giai, Thiên giai đến Thánh giai, không có loại nào mà Diệp Phàm không thể sử dụng, không có loại nào mà Diệp Phàm không biết.

Cho tới bây giờ, cuộc so tài không còn là phân thắng bại nữa, trái lại là Bắc Cung Tuyết đang tranh khí phách. Nàng không tin Diệp Phàm không gì không làm được, nàng muốn xóa bỏ hình tượng này của Diệp Phàm. Bởi vì tình yêu của nàng năm đó bắt đầu từ sùng bái. Khi đó, Diệp Phàm cho nàng cảm giác không gì không làm được.

Hôm nay, võ kỹ thay đổi làm sao không giống với Bắc Cung Tuyết gây khó dễ cho Diệp Phàm năm đó khi hai người mới gặp gỡ, nàng cũng không chịu thua, cũng dùng đủ loại phương pháp để đưa ra vấn đề khó khăn cho Diệp Phàm. Bây giờ đã qua nhiều năm, kết quả vẫn vậy, Diệp Phàm vẫn không gì không làm được, hắn vẫn toàn năng tới mức làm cho nàng tuyệt vọng.

Rất nhiều võ tu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, hai người không ngừng thay đổi võ kỹ. Hiểu biết của Bắc Cung Tuyết về võ kỹ uyên bác tới mức làm cho đám đông chấn động. Đây là thánh nữ Băng Thần Điện, nắm giữ không dưới mấy chục võ kỹ.

Biểu hiện của Diệp Phàm làm cho tất cả mọi người rất kinh ngạc. Bọn họ cho rằng chỉ có thần tiên mới làm được như vậy. Bất kể Bắc Cung Tuyết sử dụng võ kỹ gì, Diệp Phàm đều có thể dùng ra ngay sau đó, căn bản không có bất kỳ khó khăn nào. Nếu không phải Tôn Vũ - truyền nhân của thánh địa võ kỹ ở đây thuyết minh, sợ rằng đám đông đã cho rằng Diệp Phàm là truyền nhân của thánh địa võ kỹ.

Cuối cùng, Bắc Cung Tuyết dừng thay đổi võ kỹ, có lẽ nàng đã không còn võ kỹ nào nữa, hoặc nguyên lực của nàng tiêu hao quá lớn, tay nàng cầm Băng Thần Kiếm, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, trên gương mặt lộ ra cảm xúc phức tạp, cũng có một phần quật cường.

- Vì sao?

Bắc Cung Tuyết đột ngột hỏi, Diệp Phàm nghe vậy, nghi ngờ nhìn nàng.

- Vì sao nhiều năm như vậy, ngươi vẫn làm được tới mức này. Ta không tin cái gì ngươi cũng biết. Ngươi chẳng qua đang sử dụng sự toàn năng của ngươi tới đả kích ta, làm cho ta nhớ lại quá khứ, hôm nay ta đã cảm nhận được cảm giác thất bại năm đó. Nhưng, đây không phải là điều ta muốn, đạo vô tình của ta không có khả năng thua ngươi.

Bắc Cung Tuyết nói tiếp.

- Bởi vì ngươi chung quy không phải là người vô tình, ngươi không thích hợp để tu hành đạo vô tình. Tuyết Nhi, tỉnh lại đi, phụ thân của ngươi, ca ca của ngươi, còn có sư phụ của ngươi vẫn đang chờ ngươi trở về.

- Sư phụ...

Bắc Cung Tuyết khẽ nói, tiếp đó buồn bã lắc đầu:

- Sư phụ ta không nỡ làm Tuyết Nhi của hắn bị tổn thương, nhưng sư phụ ta đã sớm không còn là của Tuyết Nhi. Từ khi tới Thiên Phủ, hắn đã không cần ta, ta còn gì nữa? Ta không có sư phụ.

- Không, ta chưa bao giờ từng vứt bỏ ngươi. Ở trong mắt ta, cho dù ngươi tùy hứng, cho dù ngươi kích động, cho dù ngươi không nghe lời, ta vẫn luôn chú ý tới ngươi. Ngươi có biết sau khi ta nghe tin ngươi rơi vào Vô Sinh Môn, ta đã áy náy và tuyệt vọng tới mức nào. Rất nhiều đêm ta đều nghĩ, nếu trước đây ta không tranh khí phách với ngươi, có thể tất cả đều sẽ không xảy ra.

Diệp Phàm lắc đầu, chậm rãi tiến về phía Bắc Cung Tuyết:

- Khi ta thấy bóng lưng cô đơn của Hàn thúc, ngươi biết cảm giác đau khổ đó sao? Khi ta nhìn thấy Thanh Sơn khóc tê tâm liệt phổi, ngươi biết cảm giác bi thương đó sao? Khi ta không nhìn thấy được nụ cười ngây thơ trong sáng của ngươi nữa, ngươi biết đau lòng thế nào không?

- Tuyết Nhi, ngươi sử dụng đạo vô tình trốn tránh tất cả, nhưng ta không làm được, ta không thể trốn tránh. Ta phải chủ động gánh vác tất cả đau khổ, ta liều mạng đi tìm phương pháp để cho ngươi thoát khỏi đạo vô tình. Nhưng ta không tìm được, trừ khi phế tu vi của ngươi, làm cho ngươi từ nay về sau trở thành một kẻ tàn phế.

- Nhưng ta cũng không làm được. Tuyết Nhi, ngươi nên biết, ta không phải là toàn năng, có một loại công pháp, ta không có cách nào sử dụng được. Vì sao ngươi không dùng?

Diệp Phàm cao giọng nói, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Tuyết. Đạo tâm băng giá của Bắc Cung Tuyết lập tức bắt đầu chậm rãi vỡ nát. Đúng vậy, Diệp Phàm không phải là vạn năng, có một bộ công pháp mà hắn không dùng được. Đó là Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm, bộ kiếm pháp này đã sớm in sau vào trong thần hồn của Bắc Cung Tuyết, bất kể nàng đi tới chỗ nào, bất kể nàng vô tình thế nào, mỗi khi nàng nhớ lại bộ công pháp này, nàng sẽ nhớ tới Diệp Phàm.

Một bộ công pháp này làm cho nàng không có cách nào hoàn toàn bước vào đạo vô tình, nàng vẫn tính chọn lựa quên nó đi, nhưng nàng không được làm. Công pháp đã học thì làm sao quên được. Đây là dấu vết vĩnh hằng mà Diệp Phàm in xuống người nàng.

Trên gương mặt lạnh lùng của Bắc Cung Tuyết bắt đầu lộ vẻ giãy giụa, Diệp Phàm nhìn Bắc Cung Tuyết nói tiếp:

- Lẽ nào ngươi quên nguyện vọng ngươi cầu xin trong miếu Thần Tiên ở Sở Quốc? Lẽ nào ngươi quên dấu chân của chúng ta ở Trung Nam Diệu Đình. Lẽ nào ngươi quên hành trình đêm xuân của chúng ta ở Hoàng Đô Sở Quốc sao?

- Ngươi có thể quên nhưng ta không quên được, ta không có cách nào đi vào đạo vô tình, trốn tránh tất cả như ngươi. Bây giờ, ngươi còn muốn tiếp tục trốn tránh nữa sao?

Bắc Cung Tuyết liên tục bị ép hỏi, gương mặt càng lúc càng phức tạp, mái tóc bạc của nàng chậm rãi biến thành màu đen,

Trong chớp mắt, màu đen lại biến thành màu bạc.

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, từng câu chuyện cũ hiện ra trong thần hồn của nàng. Nàng quên sao? Nàng cũng không quên được, nhưng không quên được thì sao chứ? Nàng không thể quay về, thời gian không quay ngược trở lại, nàng đã tổn thương Diệp Phàm quá sâu, nàng không có cách nào đối mặt với hành vi của mình. Nếu vậy, không bằng lại mắc thêm lỗi lầm nữa.

- Nếu vậy, Diệp Phàm, ngươi định kết thúc trận chiến ngày hôm nay thế nào kết thúc? Giết ta sao? Ngươi giành được thắng lợi hoặc là chém cánh tay của ta?

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm. Ngươi nói nhiều hơn nữa, ở trước mặt hiện thực, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Quy tắc cuộc chiến đấu hôm nay rất rõ ràng, hoặc là giết nàng, hoặc làm cho nàng cụt tay chịu thua. Nhưng… Bắc Cung Tuyết sẽ không tự chặt cánh tay, nàng tình nguyện chết ở trong tay Diệp Phàm.

- Ta nhất định phải thắng trong trận này.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói.

- Cho nên làm sao? Giết ta đi, ta sẽ không chịu thua. Có thể chết ở trong tay ngươi mới là chốn an nghỉ cuối cùng mà ta mong muốn.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, lúc này buồn bã nói. Đúng vậy, ngươi phải thắng được trận này. Theo ngươi thấy, mạng của ta không bằng thắng bại của cuộc chiến này. Sư phụ ta, ta đã từng coi ngươi là người quan trọng nhất, ngươi đã sớm vứt bỏ Tuyết Nhi, cần gì phải lừa dối ta nữa. Cũng được, ít nhất trước khi chết, ta còn nghe được lời ta muốn nghe.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)