Vô Địch Thiên Đế

Chương 841: Ngươi vẫn không gì không làm được

Chương Trước Chương Tiếp

- Cuộc chiến sinh tử sao? Diệp Phàm, có thể hôm nay chính là sự kết thúc giữa hai chúng ta.

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói.

- Ta với ngươi không thể phân sống chết, ta đã hứa với Hàn thúc sẽ dẫn ngươi trở về.

Diệp Phàm nghe vậy thì kiên quyết lắc đầu. Không ít người lập tức nghi hoặc, Diệp Phàm này và Bắc Cung Tuyết từng quen biết sao?

Đây là tình huống gì vậy? Mặc dù Diệp Phàm đã thể hiện ra bản lĩnh, được cường giả ủng hộ, nhưng xuất thân kém cỏi của hắn là sự thật. Hắn có thể dính dáng với Huân Y thánh nữ đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, bây giờ còn từng quen biết với Bắc Cung Tuyết thánh nữ. Vị này khó tránh khỏi quá buồn cười rồi?

- Đã hứa với phụ hoàng sẽ dẫn ta trở về sao? Ha ha, từ trước đến nay ngươi đều chỉ quan tâm tới suy nghĩ của phụ hoàng, bản thân ngươi chưa bao giờ muốn dẫn ta trở về sao? Nếu không phải phụ hoàng ta thỉnh cầu, ngươi căn bản không quan tâm xem ta sống hay chết sao?

Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm, đôi mắt luôn vô tình lần đầu tiên dao động, có buồn bã, oán trách, bi thương, còn chút căm hận.

- Hàn thúc là một mặt, mặt khác ta cũng kiên quyết không để cho ngươi đi tiếp trên con đường của đạo vô tình. Nếu tu hành đến cuối đường, vô tình vô dục, vậy ý nghĩa của việc tu hành là ở đâu?

Diệp Phàm lắc đầu, nghiêm túc nói.

- Si tình chung quy sẽ bị vô tình tổn thương, vô tình vô dục ít nhất sẽ không đau lòng, sẽ không khó chịu. Ta gặp ngươi trước, ta quý trọng trước, Huân Y nàng là người tới sau, vì sao ngươi bỏ ta để yêu nàng, nàng đã từng sẵn lòng chết vì ngươi, ta chưa từng sẵn lòng sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy thì chất vấn, tiếp đó lắc đầu, tình cảm dao động chậm rãi biến mất, trong đôi mắt đẹp dần trở lại bình tĩnh:

- Mà thôi, tất cả đều đã là quá khứ. Hôm nay, nếu ta chém ngươi, từ nay về sau đạo vô tình viên mãn, ta chỉ theo đuổi đạo tối cao. Nếu ngươi chém ta, thuận tiện làm một linh hồn, mong kiếp sau làm người bình thường.

Bắc Cung Tuyết nói xong, tay phải cầm Băng Thần Kiếm, trong đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn Diệp Phàm:

- Năm đó ngươi là sư phụ ta, ngươi không gì không làm được, ta đã từng nghĩ ra vô số cách để gây khó dễ cho ngươi, cầm kỳ thư họa, dị văn thiên hạ, võ kỹ tu hành, chữa thương trị thế, ngươi không có gì không biết. Hôm nay, ngươi còn có thể làm được sao?

- Sư phụ?

Ngay lập tức, vô số võ tu đều sôi trào. Không ngờ Diệp Phàm là sư phụ của Bắc Cung Tuyết, đây quả thực không thua gì sấm sét giữa trời quang. Thánh nữ Băng Thần Điện, thủ lĩnh tối cao của Băng Thần Điện có địa vị thậm chí không thua kém gì Tử Đông Cừu, thậm chí có rất nhiều người đều hiểu rõ, mặc dù hôm nay có điều kiện hạn chế phân chia sống chết, Bắc Cung Tuyết sẽ không dễ chết như vậy. Bởi vì trưởng lão Thánh Hiền của Băng Thần Điện tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng thân phận Bắc Cung Tuyết cao như vậy không ngờ là đệ tử của Diệp Phàm, Diệp Phàm này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hơn nữa nghe Bắc Cung Tuyết nói, không ngờ nàng và Huân Y đều từng yêu Diệp Phàm. Diệp Phàm rõ ràng từng khiến nàng bị tổn thương, đây là sai lầm tới mức nào?

Diệp Phàm có tài đức gì, làm sao có thể có được cảm tình của hai đại thánh nữ trong cả Thiên Vũ?

- Dũng mãnh, quá dũng mãnh, quả thật dũng mãnh luôn.

Có võ tu trực tiếp cao giọng nói.

- Nam nhi như thế thật sự quá giỏi. Bất kể là Bắc Cung Tuyết hay Huân Y đều là người trên trời. Đừng nói chúng ta nhận được cảm tình của các nàng, cho dù nhận được một ánh mắt của các nàng cũng là hy vọng xa vời. Không ngờ Diệp Phàm làm cho hai nữ nhân tuyệt đỉnh đều đau lòng vì hắn.

- Làm cho thánh nữ Si Tình Cốc chủng tình, làm cho thánh nữ Băng Thần Điện khó có thể hoàn toàn vong tình, khó có được!

Vô số võ tu hoàn toàn chấn động vì tin tức này. Ở trên đài cao, Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm với vẻ bất đắc dĩ, thằng nhóc này đúng là sát thủ của nữ nhân.

Cũng may Diệp Tàn và Diệp Quỷ đều đang tiếp nhận truyền thừa trong bí địa, bằng không cũng muốn nói một câu, đây là đại ca của ta, có gì phải kinh ngạc, chưa từng trải đời à? Đại ca của ta không gì không làm được.

Không sai, sùng bái mù quáng đặt ở trên người hai huynh đệ của Diệp Phàm thì không thể tốt hơn.

Sở Phong Vân đứng ở trong khu chờ chiến, nhìn Diệp Phàm, trên gương mặt nho nhã thoáng mỉm cười:

- Luận về tán gái, ta không bằng Diệp huynh.

Âu Dương Tu và đám người Lưu Chấn nghe vậy không khỏi liếc nhìn Sở Phong Vân, tiếp đó vô cùng xúc động khẽ gật đầu. Đó là hai nàng kiều tuyệt thế của Trung Linh Cảnh. Có thể nói trong mấy người ở đây không ai chưa từng có ý với Huân Y và Bắc Cung. Dù sao đến cấp bậc như bọn họ, cũng chỉ có nữ nhân ưu tú như vậy có thể xứng với bọn họ. Đám người Âu Dương Tu không phải chưa từng bày tỏ.

Lúc trước, Tử Mặc còn biểu đạt rõ ràng tình cảm yêu thích đối với Huân Y, nhưng hiển nhiên Huân Y và Bắc Cung Tuyết căn bản không có hứng thú với bọn họ, nhưng bọn họ lại đồng thời thích Diệp Phàm. Không thể không nói, điều này làm cho các thiên kiêu có mặt ở đây cảm thấy thất bại.

- Cho dù tới bây giờ, ta vẫn làm được.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói.

- Thật sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy cười châm chọc, tiếp đó trường kiếm quay lại, hàn băng lập tức nổ tung, một con phượng băng ngẩng đầu lên nhìn trời hót dài. Lấy băng phượng làm trung tâm, lập tức xuất hiện tám con phượng hoàng băng cực lớn hoàn toàn bao phủ không gian phía sau nàng.

- Diệp Phàm, ngươi luôn tự tin như vậy, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể nắm giữ tất cả trong tay, ngươi nghĩ rằng ngươi luôn đúng. Hôm nay, ta sẽ làm cho ngươi biết điều ngươi gọi là không gì không làm được của ngươi, điều ngươi gọi là kiêu ngạo là chuyện nực cười tới mức nào trong văn minh tu chân ở Trung Linh Cảnh. Đây là một võ kỹ mạnh nhất của Băng Thần Điện, Băng Hoàng Cửu Trảm, ngươi biết không?

Nói xong, chín con phượng hoàng băng lập tức lao về phía Diệp Phàm, Hàn Băng Chi Lực Thánh Nguyên cấp không hề khách khí nghiền ép Diệp Phàm. Diệp Phàm thấy thế bay ngược, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tiếp đó kiếm phong xoay tròn theo sự điều khiển của bàn tay Diệp Phàm, Diệp Phàm xoay người, chợt vung trường kiếm chém.

Tiếp đó, lấy Diệp Phàm làm trung tâm, chín con phượng hoàng băng lập tức xuyên qua bầu trời, sau lưng hắn ngưng tụ ra phượng hoàng băng càng giống thực hơn, khí thế càng thêm khủng khiếp hơn. Mặc dù Hàn Băng Chi Lực Thánh Nguyên cấp của Bắc Cung Tuyết hoàn toàn nghiền ép Hàn Băng Chi Lực Thiên Nguyên cấp của Diệp Phàm, nhưng với mức độ cô đọng nguyên lực của Diệp Phàm, hai bên trung hòa lẫn nhau, cho dù công kích của Diệp Phàm có giảm đi cũng không đáng kể.

Trên không trung, phượng hoàng của hai bên điên cuồng lao vào nhau với phong thái đáng sợ. Các võ tu dưới đài môn đều trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ Diệp Phàm thật sự dùng ra võ kỹ không khác gì Bắc Cung Tuyết.

- Ngươi tiếp xúc với loại võ kỹ này ở đâu?

Bắc Cung Tuyết kinh ngạc nói.

- Ta đã từng nói, trước kia ta có thể làm được, bây giờ ta vẫn có thể làm được.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, một sự tự tin và bá đạo phát ra. Tiếp đó, chín con phượng hoàng hót vang, Hàn Băng Chi Lực không ngừng nổ mạnh trên không trung.

- Ta không tin. Diệp Phàm, ngươi chưa từng biết thiên địa này lớn tới mức nào, ngươi tưởng ngươi còn có thể nắm giữ tất cả trong tay sao? Chiến kỹ che giấu, Cửu Hoàng Quy Nhất!

Bắc Cung Tuyết hét lên, tiếp đó, chín con phượng hoàng băng trước người Bắc Cung Tuyết lập tức dung hợp, tiếp đó, một con phượng hoàng băng dài mười mấy mét che khuất bầu trời hoàn toàn bao phủ cả đấu pháp trường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)